Hoàng Hậu Của Trẫm Suốt Ngày Muốn Tạo Phản

Chương 35: Hoàng Hậu Trong Lòng Trẫm Băng Thanh Ngọc Khiết! Không Ai Có Thể Bôi Nhọ!

Phụng Trường Dạ cố gắng tỏ vẻ dịu dàng, liếc mắt nhìn nàng, vừa vân vê bàn tay nàng vừa tiếp tục nói với các đại thần.

“Trẫm đối xử với hoàng hậu như vậy đấy, trẫm không quan tâm việc trước khi gả cho trẫm nàng ái mộ ai, trẫm chỉ quan tâm sau khi nàng trở thành hoàng hậu có làm việc gì có lỗi với trẫm hay không.”

“Đương nhiên, nàng không làm gì có lỗi cả.”

“Khi Tấn Vương có lòng mưu phản, mưu đồ nhòm ngó hoàng vị, hoàng hậu sẵn sàng lựa chọn đoạt tuyệt tình xưa, lên tiếng mắng nhiếc Tấn Vương, và cắt áo đoạn tuyệt tình nghĩa với hắn, đứng về phía trẫm.”

“Đối với trẫm, hoàng hậu băng thanh ngọc khiết, trẫm không cho phép ai bôi nhọ nàng…”

Nói tới đây, hắn khẽ liếc nhìn một lượt các đại thần.

“Những lời trẫm nói, các ngươi nhớ hết cả chưa.”

“Chúng thần đã ghi nhớ!”

Các đại tần đồng loạt rập đầu, mắt đỏ hoe ca tụng: “Hoàng thượng đúng là phu quân tốt nhất thiên hạ. Những danh ngôn đạo lí như vậy, chúng thần về phủ nhất định sẽ lập tức ghi lại, truyền bá ra ngoài, để nhắc nhở người đời.”

Phụng Trường Dạ nghĩ thầm, cũng không phải khoa trương như vậy đâu.

Hắn nói tiếp: “Tấn vương sau khi bị giam lỏng, về phía thái hậu, phủ Tấn Vương chắc chắn sẽ tung tin đồn nhảm về chuyện cũ của hoàng hậu và Tấn Vương. Nếu như sau này các ngươi nghe được những lời bôi nhọ hoàng hậu, các ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?”

Chúng đại thần đồng thanh đáp: “Chúng thần sẽ dốc lòng dốc sức, đích thân ra tay, tuyệt đối minh chứng sự trong sạch của hoàng hậu ngày hôm nay!”

Phụng Trường Dạ hài lòng gật đầu: “Chúng ái khanh rất hiểu lòng trẫm.”

Chúng đại thần lại đồng loạt trả lời: “Được hoàng thượng nói vậy, chúng thần xin một lòng một dạ báo đáp hoàng thượng!”

“…”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Chúc Vô Hoan thấy cảnh quân thần hòa thuận, có chút buồn cười. Đây đâu phải là quân thần hòa thuận, đây là tâng bốc thương mại.

Nàng cố gắng nhịn cười. Nghĩ tới những lời nói tỏ lòng tin tưởng, bảo vệ nàng của Phụng Trường Dạ, nàng liền lén liếc mắt nhìn Phụng Trường Dạ. Bạo quân này thực ra cũng có tiềm năng làm một phu quân tốt… Đáng tiếc, hắn không nên là tên đoạn tụ. Nghĩ tới đây, Chúc Vô Hoan lại cảm thấy man mát buồn.

Giành nữ nhân với nữ nhân đã đủ mệt rồi, giành nam nhân với nam nhân lại càng mệt hơn, khác biệt giới tính sao có thể hẹn hò yêu đương chứ. Vì thế đối với kiểu đàn ông này tuyệt đối không được động lòng.

Những nữ phụ trong tiểu thuyết đam mỹ chính là những vết xe đổ tốt nhất.

“…”

Phụng Trường Dạ nghe được suy nghĩ của nàng lại muốn gϊếŧ người. Cả đời này lẽ nào hắn không thể dứt ra khỏi hai chữ đoạn tụ sao?

Tấn Vương Phụng Trường Cẩn lặng lẽ quỳ ở đó, im lặng nhìn cảnh Chúc Vô Hoan nhìn trộm Phụng Trường Dạ. Khóe môi hắn nở nụ cười giễu cợt. Cảm động lắm phải không? Bây giờ yêu hoàng huynh tới chết đi sống lại rồi phải không? Nữ nhân này đúng là dễ gạt!

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Năm xưa cô ta cũng bị những lời lẽ ngon ngọt của hắn gạt như vậy đấy, bây giờ lại bị hoàng huynh gạt. Ở chỗ hắn cô ta không nhận được tình yêu của hắn, hắn tin rằng, cô ta cũng không thể có được tình yêu của hoàng huynh! Hoàng huynh là chủ nhân thiên hạ, là bậc đế vương có cả lục cung, một hoàng đế,sao có thể cả đời chỉ chung tình với một nữ nhân. Huống hồ hoàng đế này cách đây không lâu từng ra lệnh chém đầu cả nhà Chúc gia, tới hoàng hậu cũng suýt bị phế bỏ đấy thôi? Đã vậy rồi mà cô ta vẫn còn tin rằng đế vương vô tình như vậy sẽ yêu cô ta? Đúng là ngốc nghếch. Ha ha, hắn sẽ đợi xem kết cục của cô ta sau khi phản bội hắn sà vào lòng hoàng huynh. Cô ta sẽ không có một kết cục tốt đẹp đâu.

Chả mấy chốc, Cơ Vân Trường liền dẫn theo một đội cấm quân bước vào, ngay lập tức đeo xiềng lên tay Tấn Vương, sau đó mời Tấn Vương tự đứng dậy đi theo họ. Nếu không phối hợp, họ đương nhiên sẽ đích thân ra tay.

Tấn Vương cười nhạt một tiếng. Hắn đã nhìn thấu cảnh ngộ của mình lúc này, để mình không bị lôi đi một cách thê thảm, hắn tự đứng dậy, đi theo bọn họ.

Bước tới cửa thư phòng, hắn quay đầu lại nhìn Phụng Trường Dạ: “Hoàng huynh, thần đệ vô tội, người không tin thần đệ, nhưng mẫu hậu chắc chắn sẽ tin vào sự trong sạch của thần đệ!”

Phụng Trường Dạ không nói gì, lạnh nhạt nhìn theo bóng hắn rời xa.

Hắn không nói là vì hắn biết phía mẫu hậu, người làm anh như hắn tuyệt đối không thể vượt qua Tấn Vương được. ĐỢi bóng dáng Tấn Vương khuất hẳn, không còn nhìn thấy gì nữa, Phụng Trường Dạ mới lộ ra chút mệt mỏi.

Hắn khẽ bóp ấn đường: “Các vị ái khanh vất vả rồi, các vị lui xuống đi!”

Chúng đại thần cũng nghe thấy lời nói trước khi rời đi của Tấn Vương, họ liếc nhìn hoàng thượng với ánh mắt cảm thông sau đó quỳ lạy lui xuống.

Đợi khi thư phòng chỉ còn lại hai người Phụng Trường Dạ và Chúc Vô Hoan, Phụng Trường Dạ khẽ thở dài: “Bây giờ mặc dù đã giam lỏng Tấn Vương, giải quyết được mối họa trong lòng, nhưng bên phía mẫu hậu…”

Hắn lắc đầu: “Vẫn còn nhiều vấn đề, sau này trẫm sẽ còn phải đau đầu nhiều ngày…”

Hắn ngẩng đầu nhìn Chúc Vô Hoan, tỏ vẻ mỉa mai: “Trẫm giam lỏng Tấn Vương, mẫu hậu sẽ không để yên đâu, nhưng nếu đổi lại thành Tấn Vương hại chết trẫm, mẫu hậu có làm khó Tấn Vương như vậy khôn?”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Chúc Vô Hoan lúc này nhìn thấy sự yếu đuối của hắn, bất giác có chút đồng cảm.

[Thật bất hạnh, bà ta chắc chắn sẽ không.]

[Trong lịch sử, ba năm sau ngươi đột tử, hoàng thái hậu còn không xuất hiện ở tang lễ của ngươi.]

[Theo sử sách ghi chép, sau khi ngươi đột tử, hoàng thái hậu quá đau lòng nên ngã bệnh, nằm liệt giường, vì thế bà ta không thể xuất hiện ở tang lễ của ngươi!]

[Nhưng…]

[Bảy ngày sau, trong đại lễ đăng cơ của Tấn Vương, bà ta xuất hiện long trọng, còn đích thân đội vương miện cho Tấn Vương cơ!]

[Bảy ngày trước còn bệnh nặng liệt giường không đưa ngươi đoạn đường cuối cùng được, bệnh nặng như vậy mà bảy ngày sau đã có thể trở dậy cùng Tấn Vương đăng cơ, chà chà…]

[Rốt cuộc bà ta bị bệnh thật không, chúng ta không biết được, dù sao thì sau đó Tấn Vương làm hoàng đế hai mươi năm, hai mẹ con họ quan hệ rất tốt, sử sách từng đặc biệt khen ngợi họ là tấm gương mẹ hiền con thảo điển hình.]

[Sau này rất ít người nghi ngờ ngươi đột tử là do Tấn Vương hãm hại, đại khái cũng là do thái độ của hoàng thái hậu.]

[Vì mọi người đều cảm thấy nếu như Tấn Vương hại chết ngươi, hoàng thái hậu là mẹ của ngươi sẽ không thể không có hiềm khích với Tấn Vương, quan hệ mẹ con của họ tốt đẹp như vậy, chắc chắn không thể có thù gϊếŧ con được.]

Nàng liếc nhìn bạo quân, càng thấy thương cảm.

[Aiz, bây giờ ngươi nở mày nở mặt là vậy, nhưng trong lịch sử ngươi chết một mình cô đơn. Vì Nguyên công công của ngươi cũng chết cùng ngươi, dã sử nói hắn tuẫn tình theo ngươi, nhưng hắn là tâm phúc của ngươi, ngươi bị hại chết, hắn rốt cuộc chết ra sao, ai mà biết được…]

[SaU đó hậu cung phi tần của ngươi cũng đã bị ngươi gϊếŧ sạch hết từ lâu, ngươi lại không có con cái, vì thế… cũng chỉ còn đám đại thần giả vờ khóc lóc khiêng linh cữu tiễn ngươi lên đường thôi.]

[Vì thế đại ca à, cho dù ngươi yêu Nguyên công công thì cũng đừng tàn bạo gϊếŧ hết mọi phi tần trong hậu cung, nếu không khi ngươi chết sẽ vô cùng cô đơn, tới người đưa tang cũng không có! Ít nhiều cũng để lại vài người đốt tiền giấy đưa tang.]

“…”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Phụng Trường Dạ tâm trạng rối ren. Hắn thừa nhận vừa rồi là hắn cố tình nói ra những lời đó, cố tình ra bộ yếu đuối là vì muốn thăm dò xem có thể nghe được điều gì liên quan tới hoàng thái hậu trong lịch sử hay không. Nhưng hắn không ngờ lại nghe được chân tướng việc mình ra đi lạnh lẽo đơn độc như vậy.