Hắn không đυ.ng vào phi tần hậu cung là vì hắn một lòng chỉ lo chuyện quốc gia đại sự, hắn chả buồn để ý tới nữ nhân. Không phải vì hắn đoạn tụ. Hắn không đoạn tụ. Hắn bị suy nghĩ của Chúc Vô Hoan làm cho lửa giận đốt cháy toàn thân, thô bạo xé luôn một mảnh tay áo chỗ nàng chỉ, giống như muốn xé đôi con người nàng ra vậy.
Đường đường là một bậc đế vương cũng có lúc không thể làm gì một nữ nhân, chỉ có thể dùng tay áo của nàng ta để trút giận, thật là tạo nghiệp.
Tay áo bị xé ra, để lộ một vùng da trắng mịn như tuyết chừng một bàn tay. Trên vùng da mịn màng đó là dấu đỏ tươi như máu, vô cùng nổi bật. Đó chính là thủ cung sa!
Phụng Trường Dạ sắp xếp lại tay áo của Chúc Vô Hoan, chắc chắn ngoài chỗ thủ cung sa ra thì những chỗ khác không lộ chút da thịt nào rồi mới nắm lấy tay nàng, quay người về phía các đại thần.
“Mọi người ngẩng hết đầu lên cho trẫm.”
Trong thư phòng tĩnh lặng, mười mấy đại thần run rẩy đồng loạt ngẩng đầu, nhìn đế hậu đang đứng trước mặt. Bao gồm cả Tấn Vươn. Hắn cười nhạt, muốn xem hai người này định làm gì tiếp theo.
Phụng Trường Dạ cầm tay Chúc Vô Hoan, vừa giờ lên vừa nói:
“Tai nghe được không phải là thật, mắt nhìn thấy mới là thật, người khác nói gì không quan trọng, quan trọng là các người tận mắt nhìn thấy gì. Ngẩng đầu lên, nhìn cánh tay hoàng hậu, nói cho trẫm hay các ngươi nhìn thấy gì?”
“…”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Mọi người đều tự thôi miên, run rẩy nhìn cánh tay Chúc Vô Hoan. Trên cánh tay đó bị Phụng Trường Dạ xé một góc nhỏ, thủ công sa đỏ tươi xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người. Nhìn thấy điểm đó, mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Họ không dám tin nhìn Phụng Trường Dạ.
Hoàng thượng ơi! Người làm vậy chứng minh được hoàng hậu nương nương trong sạch nhưng người thì không thể rửa sạch được… Dám hỏi, người và hoàng hậu thành thân năm năm rồi, hoàng hậu nương nương tới nay vẫn mang thân trinh tiết, người lẽ nào là… bất lực?
So với sự kinh ngạc của các đại thần, Tần Vương trong sự sửng sốt còn xen lẫn cả sự tuyệt vọng. Hắn tưởng rằng sự phản công trước khi đi có thể khiến Chúc Vô Hoan bị hoàng thượng ghét bỏ. Có lẽ hắn ở trong ngục chưa chết có thể nghe được tin Chúc Vô Hoan chết trước. Kết quả, Chúc Vô Hoan và hoàng thượng thành thân đã năm năm mà vẫn còn trinh tiết. Ai mà tin được rằng bậc đế vương tôn quý nhất thiên hạ lại giữ hoàng hậu xinh đẹp bên mình suốt năm năm mà chưa từng động vào? Hắn vừa gượng cười vừa nhìn xuống nửa thân dưới của Phụng Trường Dạ! Hắn ác ý suy đoán, xem ra hắn vẫn có một điểm thắng được hoàng huynh! Chí ít, hắn là nam nhân bình thường!
“…”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Phụng Trường Dạ đọc hiểu được ánh mắt của các đại thần và Tấn Vương, nhưng hắn không thèm đếm xỉa. Từ khi trưởng thành tới nay, trong hậu cung chưa từng có phi tần nào có tin mừng, từ lâu đã có người dị nghị hắn bất lực,nhưng biết vậy thì đã sao chứ? Lẽ nào vì những lời dị nghị của họ hắn phải đi sủng hạnh các phi tần để chứng tỏ mình rất có năng lực? Ha!
Hôm nay có người nói hắn bất lực hắn phải đi chứng minh hắn rất có năng lực, mai có người chứng minh nói hắn không phải con ruột của mẫu hậu, có phải hắn cũng phải bỏ lại mọi việc quốc sự, nước mắt ngắn nước mắt dài chơi trò nòng nọc tìm mẹ?
Một hoàng đế quyết đoán chính là không xem những dị nghị của người khác ra gì. Khi hắn muốn gây dựng sự nghiệp không muốn sinh con, thì không ai có thể làm hắn lung lay được. Việc hắn có năng lực hay không, qua vài năm nữa hắn muốn sinh con, có thái tử ra đời, mọi lời đồn đại sẽ tự nhiên bị phá bỏ.
Hắn lạnh nhạt hỏi: “Nói cho trẫm biết, các ngươi nhìn thấy gì?”
Mọi người đồng thanh trả lời: “Nhìn thấy sự trong sạch của hoàng hậu.”
Phụng Trường Dạ mỉm cười. Hắn liếc nhìn Tấn Vương: “Vậy việc giữa Tấn Vương và hoàng hậu mà hắn vừa nói…”
Mọi người tiếp tục động thanh: “Là Tấn Vương nói xằng bậy.”
Phụng Trường Dạ rất hài lòng. Hắn đang định nói tiếp thì Tấn Vương cười nhạt nói: “Hoàng huynh, cho dù giữa ta và hoàng hậu nương nương là trong sạch, vậy thì đã sao chứ? Nàng ta từng ái mộ ta là sự thật? Người nàng ta yêu mến là ta, đây cũng là sự thực!”
Hắn lớn tiếng cười ha ha: “Hoàng huynh, uổng cho hoàng huynh thân là hoàng đế tốn quý, nhưng trong lòng hoàng hậu của huynh không có người, người trong lòng nàng ấy là ta.”
Phụng Trường Dạ nhấc chân đạp về phía Tấn Vương, nhìn hắn nhếch nhác bò toài trên mặt đất, hắn khẽ mỉm cười: “Không cần phải phí công tốn sức nữa đâu, người chẳng qua chỉ là muốn dùng việc này để kɧıêυ ҡɧí©ɧ trẫm, chia rẽ trẫm và hoàng hậu, hòng muốn trẫm phế bỏ hoàng hậu mà thôi.”
Hắn lắc đầu tặc lưỡi nói: “Đáng tiếc, trẫm sẽ không để ngươi được toại nguyện đâu!”
Hắn nói tiếp: “Ngươi nói người trong lòng hoàng hậu là ngươi, vậy trẫm lấy làm hiếu kỳ, nếu như trong lòng hoàng hậu có ngươi, tại sao nàng ta lại lấy đầu mình để cầu xin trẫm giam lỏng ngươi, lẽ nào hoàng hậu thích chơi trò yêu ngươi nên muốn gϊếŧ chết ngươi?”
Trong lòng hắn có một giọng nói, hoàng hậu còn muốn hạ gục bạo quân là trẫm, vậy thì nàng ta há chẳng phải yêu trẫm tới chết đi sống lại sao?
Bị Phụng Trường Dạ chất vấn như vậy, Tấn Vương sắc mặt tái mét, không còn gì để nói.
Bên cạnh, Chúc Vô Hoan nghe mà dễ chịu, chỉ hận không thể vỗ tay khen ngợi bạo quân lợi hại! Chửi vỗ mặt người khác, bạo quân là chuyên nghiệp!
Phụng Trường Dạ nghe được suy nghĩ của Chúc Vô Hoan, cúi đầu nhịn cười. Như vậy đã là lợi hại? Hắn còn chưa nói xong đâu.
Hắn bỏ tay Chúc Vô Hoan xuống, bước về chỗ ngồi xuống, chậm rãi nói với mọi người.
“Về việc hoàng hậu có tình cảm với Tấn Vương từ trước khi vào cung, trẫm thực sự không để bụng.”
“Chúng ta là phu quân, ngươi có thể yêu cầu thê tử của ngươi sau khi gả cho ngươi một lòng một dạ đối với ngươi, vì nàng ta đã là người của ngươi rồi, giữ gìn trinh tiết vì ngươi là điều nàng ta cần làm.”
“Nhưng ngươi không thể yêu cầu thê tử của ngươi trước khi quen biết ngươi không được động lòng trước nam nhân khác.”
“Khi đó nàng ta vẫn còn chưa gả cho ngươi, nàng ta một lòng tưởng rằng người nàng gả là người nàng động lòng, nàng rung động trước người đó thì có gì là sai?”
“Tình đầu chớm nở khi tuổi trẻ là chuyện thường tình, ai mà không có? Chỉ cần nàng giữ lễ nghĩa, chưa từng làm những việc đi quá giới hạn, sau khi gả cho ngươi lập tức cắt đứt tình cũ, an phận làm thê tử của ngươi, vậy thì nàng ta vẫn là băng thanh ngọc khiết.”
“…”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Chúc Vô Hoan vô cùng sửng sốt trước những kiến giải vượt thời đại của hắn, vừa bước tới đặt tay vào lòng bàn tay hắn. Là bậc đế vương của xã hội phong kiến, hắn có thể rộng lượng như vậy đúng là hiếm có.
Những lời này thực sự không giống với những gì mà một bậc đế vương xã hội phong kiến có thể nói ra. Hắn ta lại không để bụng việc hoàng hậu của mình từng thích người khác. Cho dù ở thế kỉ hai một, một bộ phận đàn ông cũng không thể nhìn thoáng như vậy được!
Bạo quân này sao càng ngày càng không giống với bạo quân được ghi chép trong lịch sử, hiểu lí lẽ tới mức khiến nàng nể phục.
Phụng Trường Dạ nghe được suy nghĩ của Chúc Vô Hoan, đôi môi khẽ nhếch lên. Đồ ngốc!
Trẫm nói rộng lượng như vậy là vì trẫm không quan tâm hoàng hậu có từng thích người khác hay không, là vì trẫm căn bản không quan tâm tới ngươi.
Vì không quan tâm, vì không yêu ngươi, nên hoàng hậu thích ai thì cũng không đáng khiến trẫm tức giận. Nhưng nếu như bây giờ trẫm thích ngươi, yêu ngươi, ngươi dám thích người khác xem, trẫm gϊếŧ chết ngươi.
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)