Hoàng Hậu Của Trẫm Suốt Ngày Muốn Tạo Phản

Chương 5: Ngươi Dám Vu Khống Trẫm Đoạn Tụ

“…”

Phụng Trường Dạ hít một hơi thật sâu. Nếu không phải từ nhỏ đã theo Thái phó học cách kiểm soát biểu cảm, e là hắn đã bị ả đàn bà hỗn xược này chọc tức nổ phổi không biết bao nhiêu lần rồi!

Bước tới cửa tẩm cung, hắn quay đầu lại nhìn.

“Còn chưa đi? Lẽ nào đợi Trẫm sai cấm quân khiêng ngươi đi?”

Hắn gọi vọng ra ngoài một tiếng, “Người đâu!”

“Đừng, đừng, đừng! Thần thϊếp đi ngay đây! Đi ngay đây!”

Chúc Vô Hoan thấy muốn hắn gọi người, vội vàng đi nhặt phục bào Hoàng hậu trên mặt đất mau chóng mặc lên người. Nàng không muốn bị cấm quân khiêng như khiêng một con heo béo bị trói chặt ra ngoài! Nàng là người sau này làm nữ hoàng, nếu có lịch sử đen tối thế này sẽ rất mất mặt! Phụng Trường Dạ xém chút thì bị suy nghĩ của nàng chọc cười. Liếc nhìn thân hình mảnh mai của nàng, hắn quay người bước ra. Lại còn heo béo nữa chứ, gầy như cây sậy thì đúng hơn!



Phụng Trường Dạ về tới Thái Cực Điện được một khắc thì Chúc Vô Hoan cũng chậm chạp bước tới. Không phải là Chúc Vô Hoan cố tình chậm một khắc, thực tế là… Nàng khẽ cúi đầu nhìn phượng bào. Không hiểu được rằng y phục đàng hoàng thế này tại sao lại phải thiết kế cách mặc phức tạp tới vậy! Nàng hì hục một hồi lâu mới thắt xong dây áo, cột xong đai lưng khảm đầy đá quý và đeo xong các món đồ ngọc bội trang sức vàng ngọc trên đai dưới sự hướng dẫn của hệ thống!

Hai tay xách đuôi xiêm y quá dài, cực nhọc bước qua bậc thềm cao, nàng lén lườm Phụng Trường Dạ.

Đều là tại bạo quân này!

Tin cha đẻ Hoàng hậu đầu hàng giặc bán nước truyền về, hắn lập tức áp giải toàn bộ cung nữ thái giám trong cung Hoàng hậu tới Thận Hình Tư, khiến cho hiện giờ nàng không có lấy một người hầu hạ!

Cho dù để lại một cung nữ thôi cũng được, đâu đến nỗi nàng phải vất vả mặc y phục thế này?

“…”

Phụng Trường Dạ đang cúi đầu phê duyệt tấu sớ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Chúc Vô Hoan.

Tự mình không biết mặc y phục, trách ai được?

Còn nữa, y phục của các ngươi một ngàn năm sau lẽ nào không giống với hiện giờ? Sao lại không biết mặc?

Có điều Phụng Trường Dạ cũng ngẫm nghĩ một lát. Nếu đã không định gϊếŧ cô ta, vậy bên cạnh cô ta không có cung nữ cũng không được. Đợi lát nữa cho nha hoàn Chúc gia đưa tới về lại Trường Lạc Cung. Sau này cô ta sẽ tiếp xúc không ít với người nhà Chúc gia, không có nha hoàn quen thuộc ở bên nhắc nhở, cô ta nhìn thấy người nhà Chúc gia e rằng ai là anh rể, ai là anh trai cũng không phân biệt được… Hắn còn rất nhiều điều muốn kiểm chứng từ cô ta, cô ta tạm thời không thể chết được.

“Tiểu Nguyên Tử, ban ghế ngồi!”

Liếc nhìn Chúc Vô Hoan, Phụng Trường Dạ khẽ ra lệnh cho tiểu thái giám ở bên cạnh.

“Dạ!”

Tiểu thái giám hành lễ, quay người sai người lấy một chiếc ghế có bọc nệm thêu, cung kính mời Chúc Vô Hoan ngồi xuống.

Tâm trạng bực bội của Chúc Vô Hoan khi tới Thái Cực Điện vừa nghe thấy Phụng Trường Dạ gọi “Tiểu Nguyên Tử” lập tức tan biến. Nàng lập tức quay đầu, hai mắt phát sáng quan sát tiểu thái giám này!

Woa! Đây chính là Nguyên công công danh tiếng lẫy lừng trong lịch sử sao?

Diện mạo đúng là thanh tú, giống như con gái vậy!

Nàng vừa nhìn vừa nho nhã ngồi xuống ghế, Tiểu Nguyên Tử quay người đi rót trà, ánh mắt nàng vẫn không nỡ rời khỏi Tiểu Nguyên Tử.

Phía bên bàn…

Phụng Trường Dạ nghe thấy suy nghĩ của Chúc Vô Hoan, động tác lật tấu sớ chững lại.

Hử?

Nguyên công công danh tiếng lẫy lừng trong lịch sử?

Hắn khẽ ngẩng đầu, âm thầm quan sát Tiểu Nguyên Tử.

Thái giám kề cạnh bên hắn từ khi hắn tám tuổi này, lẽ nào có vấn đề gì sao? Nếu không một tiểu thái giám bình thường sao lại trở thành “danh tiếng lẫy lừng” trong lịch sử?

“Mời nương nương dùng trà.”

Tiểu Nguyên Tử bưng một chén trà nóng tới, cung kính dâng lên cho Chúc Vô Hoan.

Chúc Vô Hoan cười tít mắt giơ tay đón lấy.

Nhìn Tiểu Nguyên Tử khom người lại gần mình, trong lòng Chúc Vô Hoan có một giọng nói đang điên cuồng gào thét…

A a a, Nguyên công công này không những đẹp trai! Giọng nói cũng thật dễ nghe….

Chả trách dã sử nói rằng trong cung sức quyến rũ của Nguyên công công không ai có thể sánh bằng, không những rất nhiều đại thần si mê hắn, tới bạo quân Phụng Trường Dạ cũng rất nặng tình với hắn!

Dã sử còn nói, Phụng Trường Dạ thậm chí tận tay gϊếŧ chết ba ngàn mĩ nữ chốn hậu cung, để thể hiện tình yêu với hắn, sủng ái độc một mình hắn!

Tiểu khả ái đẹp xinh lại biết điều thế này, đổi là nàng thì nàng cũng yêu.

Nghĩ tới đây, nàng lại ngoái đầu lén nhìn Phụng Trường Dạ, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng tà ác. Nói chứ, hồi lên cấp ba, nàng từng đọc rất nhiều tiểu thuyết đam mỹ lấy Phụng Trường Dạ và Nguyên công công làm nhân vật chính, tới giờ vẫn còn ghi nhớ sâu sắc!

Tình yêu bá đạo của bạo quân, tiểu thái giám có mọc cánh cũng không thoát được, đúng là rất chân thực!

Nghĩ tới trước đây chỉ có thể đọc tiểu thuyết theo đuổi CP, giờ có thể tận mắt chứng kiến hiện trường bạo quân bá ái tiểu thái giám xinh đẹp, đột nhiên cảm giác xuyên không hình như cũng không có gì xấu cả!

“…”

Phụng Trường Dạ nghe được suy nghĩ của nàng, sống lưng dần dần cứng đờ.

Sững sờ mấy giây mới có thể hồi phục lại!

Hắn cúi đầu, trong mắt một màu u tối!

Mấy ngón tay giấu trong ống tay áo của hắn siết chặt, lực mạnh tới độ các khớp tay trắng bệch.

Chúc, Vô, Hoan!

Suy nghĩ trong đầu ngươi đều là những thứ gì vậy?

Cái gì mà trẫm nặng tình với Nguyên công công?

Hắn ta là nam tử, Trẫm nặng tình với hắn được sao?

Là đầu óc ngươi có vấn đề hay là ngươi thực ko có não vậy?

Còn nữa! Là tên sử học nào viết mấy việc thầm kín vớ vẩn giữa Trẫm và Tiểu Nguyên Tử?

Có gan vu khống Trẫm đoạn tụ, Trẫm sẽ gϊếŧ cả họ nhà hắn!

“Rắc, rắc…”

Đang lúc Phụng Trường Dạ tức giận muốn lật bàn, trong đại điện bất ngờ vang lên một tiếng răng rắc giòn tan!

Phụng Trường Dạ lập tức ngẩng đầu. Thì ra là chén trà của Chúc Vô Hoan bị vỡ.

Hắn thấy Chúc Vô Hoan ngây người nhìn chén trà vỡ vụn, hình như quá sợ hãi, nước trà nóng chảy đầy tay cũng ngây ra không phản ứng gì.

Nhưng kì thực, hắn rõ ràng nghe được nàng ta đang thầm kích động kêu gọi hệ thống…

[A a a, hệ thống, hệ thống! Có phải là Đại Lực Hoàn đã có tác dụng rồi không? Ta vừa nhìn Tiểu Nguyên Tử quá chăm chú, không để ý lực của tay, chỉ bóp nhẹ một cái đã bóp vỡ một chén trà!]

Hệ thống bình tĩnh trả lời nàng.

[Cơ thể này của kí chủ là con gái võ tướng, tập luyện từ nhỏ, vì vậy sức lực gấp đôi nữ tử bình thường, có thể dễ dàng nhấc bổng đồ vật nặng cả trăm cân. Bây giờ Đại Lực Hoàn càng tăng thêm ba lần sức lực vốn có của cơ thể này, kí chủ có thể nhấc bổng binh khí nặng bốn trăm cân, bóp vỡ một chén trà cũng là điều bình thường.]

Chúc Vô Hoan vui mừng điên cuồng!

Tay không nhấc bổng ba bốn trăm cân, vậy sau này khi đánh nhau với người khác, chỉ cần nhấc cánh tay người ta là có thể nhẹ nhàng hất ngã người ta?

Thật tuyệt vời! Kẻ nào có thể ức hϊếp nàng được nữa đây?

Nàng còn đang kích động thì bất ngờ cảm nhận được một ánh mắt sắc như thần ưng nhìn mình chòng chọc, nàng vội ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt Phụng Trường Dạ, nàng thầm giật mình.

Không thể giải thích được việc mình tay không bóp vỡ chén trà, thôi đành biến thân diễn viên gạo cội, nước mắt lã chã đổ lỗi.

“Hoàng thượng, người thật nhẫn tâm! Người muốn thần thϊếp bị chết bỏng, vậy thì hãy xách một thùng nước sôi dội lên người thần thϊếp là xong! Hà tất giả bộ ban trà cho thần thϊếp rồi lại tìm một chén trà vỡ muốn làm bỏng hai tay thần thϊếp?”