Hoàng Hậu Của Trẫm Suốt Ngày Muốn Tạo Phản

Chương 4: Bạo Quân Quê Mùa Vô Cùng Kinh Ngạc

Hệ thống cạn lời, [… Kí chủ lúc làm nhiệm vụ tại sao không tích cực như nhận túi quà tân thủ?]

Chúc Vô Hoan mềm mỏng lên tiếng, [Hệ thống à! Trước khi cột lừa lười vào cối xay người ta còn phải lấy một củ cà rốt để dụ nó, ta còn lười hơn cả lừa, ngươi phải cho ta chút lợi lộc trước để ta thấy được sức mạnh của ngươi lớn mạnh tới nhường nào, lúc đó ta mới có động lực đi làm nhiệm vụ!]

Hệ thống lại một lần nữa cạn lời, kí chủ muốn rút thưởng không cần sĩ diện, đây là lần đầu tiên nó gặp phải. Nó trầm ngâm một hồi, rốt cục một giao diện trong suốt cũng xuất hiện trước mặt Chúc Vô Hoan. Chúc Vô Hoan chăm chú nhìn, đó là một vòng quay rút thưởng hình tròn. Vòng quay tổng cộng có hai mươi bốn ô, mười tám ô trong đó đều là một ống dung dịch dinh dưỡng, chỉ còn lại sáu ô lần lượt mỗi ô là kĩ năng sơ cấp cầm kì thi họa, một viên Đại Lực Hoàn và một viên Phu Hương Đan.

Chúc Vô Hoan cằn nhằn: [Hệ thống, ngươi thật ki bo, tổng cộng hai mươi bốn ô quay thưởng, mười tám ô đều là dung dịch dinh dưỡng, nó chiếm tỉ lệ lớn như vậy, ta chắc chắn sẽ quay trúng nó. Thứ này có tác dụng thực tế gì chứ?]

Hệ thống nói: [Sao lại không có tác dụng? Trong hoàng cung động một tí là đòi tuyệt thực hù dọa người khác, uống một ống dung dịch dinh dưỡng giúp ngươi ba ngày không cảm thấy đói, đó chẳng phải trợ thủ đắc lực cho ngươi tuyệt thực sao?]

Chúc Vô Hoan trợn ngược mắt. Ai muốn tuyệt thực chứ? Gã bạo quân đó cũng đáng để nàng tuyệt thực sao? Phì.

……

Trong sân, ánh mắt Phụng Trường Dạ vụt lóe sáng. Vừa rồi khi Chúc Vô Hoan nhìn vòng quay rút thưởng, trong lòng nghĩ thầm về tên các phần thưởng vì thế hắn cũng biết những phần thưởng đó gồm có những gì.

Kĩ năng cầm kì thi họa sơ cấp? Lẽ nào quay vào một mục này, Chúc Vô Hoan không cần học cũng có thể nhận được ngay kĩ năng cầm kì thi họa? Lại còn Đại Lực Hoàn và Phu Hương Đan, đây là gì?

Theo như tên gọi, lẽ nào thuốc uống xong có thể trở thành đại lực sỹ, thuốc uống xong da có thể tỏa hương thơm ngào ngạt? Không nói tới những thứ quý giá này, cho dù là dung dịch dinh dưỡng không đáng giá kia cũng rất thần kỳ. Uống một ống có thể ba ngày không đói, nếu như để tướng sỹ của hắn mỗi người mang theo mấy ống, há chẳng phải sẽ không cần vác vật tư nặng nề, có thể nhẹ nhàng lên chiến trường? Nghe thấy những thứ thần kỳ này, Phụng Trường Dạ quá đỗi kinh ngạc, khiến cho sau đó Chúc Vô Hoan nói rằng hắn không đáng để nàng tuyệt thực cũng rất bình tĩnh.

Đáng hay không không phải cô ta nói là được.

Là hắn nói mới tính. Nếu hắn muốn cô ta tuyệt thực, cô ta tuyệt đối sẽ không thể ăn được bất cứ thứ gì!



Trong tẩm cung.

Chúc Vô Hoan chê bai một hồi xong liền nhắm mắt bắt đầu quay thưởng. Biết đâu nàng may mắn rút được sáu ô còn lại thì sao? Ngón tay khẽ điểm nhẹ, mũi kim bắt đầu xoay nhanh chóng. Nàng hồi hộp tới độ không dám nhìn. Cho tới khi một tiếng “Ding” vang lên, nàng mới mở choàng mắt, mang theo tâm trạng thấp thỏm nhìn vòng quay, nàng kích động tới xém chút nữa nhảy lên!

[Đại Lực Hoàn! Ta quay trúng Đại Lực Hoàn kìa!]

Nàng kích động vỗ ngực!

[Trời ơi, hệ thống, sao ngươi không có thực thể chứ! Nếu ngươi có thực thể, ta thật sự muốn ôm ngươi hôn mạnh một cái! Ta yêu ngươi quá!]

Hệ thống có chút kinh ngạc.

Xác suất 1/24 đã bị nàng ta quay trúng?

Kinh ngạc xong, hệ thống cũng có chút vui mừng. Kí chủ này xem ra vận may không tồi. Vận may cũng là một phần của thực lực, kí chủ vận may tốt, tỉ lệ nhiệm vụ thành công cũng sẽ càng cao!

Vì thế hệ thống chân thành chúc phúc: [Chúc mừng kí chủ, cho hỏi kí chủ bây giờ muốn uống Đại Lực Hoàn ngay hay không?]

Chúc Vô Hoan cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh, [Uống Đại Lực Hoàn xong cơ thể có xuất hiện bất thường gì không?]

Hệ thống nói, [Kí chủ yên tâm, không có bất thường gì cả, có điều… Đại Lực Hoàn sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tế bào cơ bắp trên cơ thể này của ngươi, có tác dụng tăng ba lần sức mạnh vốn có, vì thế ba canh giờ đầu sau khi uống, cơ bắp của kí chủ sẽ ở vào trạng thái hưng phấn, cần cẩn thận khống chế sức lực, nếu không sẽ rất dễ dàng gây ra hư hỏng.]

Chúc Vô Hoan yên tâm rồi, [Chuyển tới lòng bàn tay ta đi, ta uống ngay bây giờ.]

Ngay sau đó, một viên thuốc nhỏ màu xanh óng ánh xuất hiện trong lòng bàn tay trắng ngần của nàng.

Nàng miết nhẹ viên thuốc quan sát, dứt khoát ném vào miệng. Thứ đồ sức mạnh này đương nhiên cần xài liền mới yên tâm! Vừa nuốt xong, nàng liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân vọng lại. Quay đầu ra nhìn thì ra là Phụng Trường Dạ đã rời đi từ trước. Nàng thầm than ôi vãi, bạo quân này quay lại làm gì thế? Nàng vội vàng nuốt một miếng nước miếng. May quá, nàng đã nuốt thuốc xuống bụng rồi, nếu không để bạo quân nhìn thấy, hắn chắc chắn sẽ ngờ vực hỏi nàng lấy nó từ đâu, giải thích không rõ nguồn gốc thì phiền phức lắm.

Phụng Trường Dạ nghe được suy nghĩ của nàng, bước chân hơi chững lại. Hắn cúi mắt, ánh mắt thoáng chút thất vọng. Đã nuốt rồi sao? Hắn vừa ngồi ngoài sân nghe được nàng quay trúng Đại Lực Hoàn liền lập tức đứng dậy đi vào, muốn xem xem hệ thống thần kì kia sẽ làm thế nào gửi Đại Lực Hoàn tới tay Chúc Vô Hoan. Kết quả vẫn là chậm một bước. Chúc Vô Hoan nuốt mất rồi.

Hắn chớp mắt che giấu đi tâm tư của mình, thần sắc bình thường bước tới trước mặt Chúc Vô Hoan. Nhìn Chúc Vô Hoan chỉ mặc trung y, hắn nhíu mày, y phục xộc xệch, không ra thể thống gì cả.

Hắn lại nhìn bào phục Hoàng hậu nàng cởi ra vứt tùy tiện sang một bên, đây là lễ phục tượng trưng cho hoàng vị, nàng ta xem thường tới vậy sao? Vứt bừa bãi khắp nơi?

Chúc Vô Hoàn nhìn theo ánh mắt hắn xuống xiêm y dưới đất, không hề lo lắng chút nào, tiếp tục ngồi bình chân như vại.

Trong lòng nghĩ thầm, nhìn gì mà nhìn, lễ phục Hoàng hậu có là gì chứ, ta là người muốn hạ gục ngươi để làm nữ hoàng, sớm muộn gì ta cũng sẽ lột long bào trên người ngươi ra khoác lên người ta!

Phụng Trường Dạ nghe được suy nghĩ này, ánh mắt hơi tối lại, thực sự muốn ban cho cô ta cái chết ngũ mã phanh thây!

“Hoàng hậu?” Hắn chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng, đợi nàng đứng dậy hành lễ.

“Sao?” Chúc Vô Hoan nhìn hắn, đợi hắn mau chóng thả rắm.

Hai người không ai nhúc nhích, cứ nhìn nhau như vậy. Mấy giây sau, Phụng Trường Dạ chậm rãi nói, “Bây giờ Hoàng hậu đã tỏ vẻ bất cần, không còn xem Trẫm ra gì nữa phải không?]

“…”

Chúc Vô Hoan vỗ trán, ồ, đúng rồi, nàng quên mất cúi đầu hành lễ với bạo quân.

Nàng đứng dậy không mấy cam tâm tình nguyện, chậm chạp gập gối quỳ xuống đất. Vừa quỳ vừa chửi thầm.

Hành lễ thì hành lễ! Ta xem như ngươi băng hà! Ta đưa tang ngươi trước! Ta hành đại lễ với ngươi! Ngươi lên đường mát mẻ!

“…”

Phụng Trường Dạ nghe thấy suy nghĩ của nàng, ánh mắt lập tức sắc bén!

Hỗn láo! Hắn nổi giận đùng đùng trong lòng, muốn lập tức dùng cực hình với Chúc Vô Hoan! Nhưng lúc này, không biết nghĩ tới điều gì, tâm trạng hắn lại bỗng dưng trở nên phức tạp.

Đợi đã…

Là chỉ có một mình nữ tử xuyên không hỗn xược này nghĩ tới những điều đại nghịch bất đạo trước khi quỳ hay là mọi đại thần nô tài trước khi quỳ lạy hắn đều nghĩ như vậy? Nếu như mỗi người quỳ trước hắn, miệng hô Hoàng thượng vạn vạn tuế nhưng trong bụng lẩm bẩm hắn băng hà tiễn đưa hắn…

Vậy sau này hắn sẽ phải nhìn những người hành lễ này thế nào đây?

“Thôi được rồi, xem bộ dạng không cam tâm tình nguyện của ngươi, không hành lễ cũng được.”

Phụng Trường Dạ lạnh nhạt nói một câu.

Nếu như đổi là người khác, chắc chắn sẽ hoảng sợ lập tức dập đầu thỉnh tội nhưng Chúc Vô Hoan thì không. Nàng dứt khoát đứng thẳng lưng dậy, dáng vẻ vô cùng hài lòng, tạ ân với hắn, “Thần thϊếp đa tạ Hoàng thượng.”

Phụng Trường Dạ khẽ nhìn nàng.

Khửa khửa, không hổ là người muốn hạ gục Trẫm, đúng là rất hỗn xược.

Hắn phất tay áo, quay người bước ra ngoài.

“Theo Trẫm tới Thái Cực Điện!”

Nữ nhân này vừa dùng Đại Lực Hoàn, nghe hệ thống nói ba canh giờ tiếp theo cô ta có thể sẽ không kiểm soát được sức lực gây ra hư hỏng.

Hắn muốn để nàng ở trong tầm mắt, tận mắt quan sát xem hiệu quả của Đại Lực Hoàn bất ngờ nhường nào!

Chúc Vô Hoan nhíu chặt mày nhìn bóng lưng cao lớn mạnh mẽ của hắn.

Bị bệnh à? Tới Thái Cực Điện làm gì?

Lẽ nào ngươi đã quên mất rằng mới một phút trước thôi ngươi còn nói sẽ giam lỏng ta ở Trường Lạc Cung?

Thì ra đường đường đế vương như ngươi, lời nói ra cũng như đánh rắm vậy sao?