Bước chân của Nguyễn Yên và Đại Hùng dừng lại, như thể họ đã nghe thấy một chuyện khó tin vậy!
Hai người này ... Vẫn chưa có làm chuyện kia sao?
Dung Đình nghe thấy tiếng nói sau lưng, bình tĩnh kéo tay Viên Tử Khê ra "Ngoan nào, đừng để cho người ta chê cười."
Sau đó, anh quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Yên, như không có chuyện gì xảy ra mà thản nhiên nói "Lễ tân cần quẹt thẻ căn cước một chút."
Sau khi xong thủ tục đăng ký nhận phòng thì cả nhóm cùng nhau lên tầng cao nhất. Dung Đình trực tiếp thuê một phòng cho mọi người chơi, tổng cộng có mười người tụ tập chơi ma sói.
Đêm nay, tâm trạng của Viên Tử Khê không tốt nên đã thua liên tiếp mấy ván, còn bị uống không ít rượu. Nguyễn Yên không ngừng suy nghĩ về những gì mình vừa nghe được ở quầy lễ tân. Làm Viên Tử Khê đau khổ rất dễ dàng, chỉ cần cướp đi người cô ta thích nhất trong lòng ...
Nguyễn Yên chơi trò Ma Sói này rất giỏi, nhưng mà đêm nay cô nhiều lần buông thả, tỏ vẻ mình không biết chơi nên Đại Hùng bắt lấy cơ hội mượn dịp bày dạy cho cô để được thân thiết hơn với Nguyễn Yên. Ánh mắt cô đảo qua nét mặt của Dung Đình càng ngày càng u ám, Nguyễn Yên khẽ rũ mắt mà im lặng.
Khi Nguyễn Yên thua đến lần thứ 4 thì cuối cùng Dung Đình cũng bùng nổ, anh ném thẻ xuống đất rồi cáu kỉnh túm tóc "Mẹ nó! Mệt, đéo chơi nữa."
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, tự hỏi tại sao đột nhiên anh lại mất bình tĩnh.
Nguyễn Yên cười "Cũng được, Tử Khê cũng đã say rồi, mình đưa cậu ấy trở về phòng."
Nguyễn Yên đứng dậy chuẩn bị đỡ Viên Tử Khê, chỉ nghe Dung Đình đột nhiên lên tiếng sau lưng cô "Để mình đi cùng hai cậu."