Nguyễn Yên không nhìn sắc mặt của Viên Tử Khê, chắc có lẽ là cũng không tốt chút nào.
Sau khi bữa tiệc chấm dứt, Đại Hùng gọi cho Nguyễn Yên. Hai người sánh bước bên nhau, Đại Hùng không khỏi vui vẻ nói "Thật sự không ngờ cậu lại có nhã ý cùng chơi với bọn mình."
Nguyễn Yên đối với bọn họ giống như bông hoa cao linh, ngoài việc thân thiện với Viên Tử Khê thì bình thường cô luôn tỏ ra lạnh nhạt hoặc hờ hững, nhưng càng như vậy thì lại làm cho tim gan người ta ngứa ngáy. Muốn làm cho người ta đè xuống dưới người mạnh mẽ mà chà đạp thảo phạt ... Để cho cô đau đớn, để cho cô sung sướиɠ ... Nhìn vẻ mặt da^ʍ đăng của cô lúc lêи đỉиɦ ..
Nguyễn Yên không biết đối phương đang nghĩ ra chuyện không đứng đắn mà chỉ thờ ơ hỏi "Đi đâu chơi vậy?"
"Không phải phía trên nhà hàng của A Đình chính là khách sạn sao, chúng ta đến thuê một phòng chơi ..."
Thuê phòng ... Nguyễn Yên nhếch khóe miệng lên một nụ cười cân nhắc và không nói nữa. Toàn bộ phòng đều ở tầng ba của khách sạn, Nguyễn Yên và Đại Hùng ra khỏi thang máy nhìn thấy Dung Đình và Viên Tử Khê đang đứng ở quầy lễ tân.
Viên Tử Khê trông có vẻ hơi say, hai má ửng hồng, bĩu môi làm nũng, tựa như đang lắc cánh tay của Dung Đình "Nhưng mà ... Người ta muốn ngủ với anh mà .. Chúng ta đã tốt nghiệp rồi ... Còn không được sao?"
Giọng của Dung Đình có vẻ cực kỳ bình tĩnh “Đừng náo loạn nữa, nhiều người như vậy em còn nói linh tinh, nếu chú Viên biết sẽ tức giận đó."
"Em lớn rồi mà ... Với lại, em bằng lòng!"