Editor : Hannah
Tề Hạ cả thể xác và tinh thần đều thực sảng khoái, cả người trần trụi nằm ở trên giường không muốn nhúc nhích, cho dù trên người còn có cảm giác dính dính nhớp nhớp do tϊиɧ ɖϊ©h͙ lưu lại, cậu vẫn không muốn động đậy.
Phương Dã Chu cảm thấy trạng thái hiện tại của Tề Hạ đặc biệt giống một tiểu miêu, lười biếng thành tánh, động một chút cũng cảm thấy phí sức lực.
Phương Dã Chu nhẹ nhàng cười cười, cúi đầu ở trên mặt Tề Hạ thân thân một ngụm, Tề Hạ cũng không có phản ứng gì , chỉ nghiêng đầu nhìn anh một cái, đôi mắt chớp chớp, nhìn đơn thuần đáng yêu thật sự.
Phương Dã Chu cảm thấy chơi rất vui, lại hôn cậu một chút, tiếp theo lại hôn hôn tới môi, lúc này Tề Hạ mới có phản ứng, đôi tay vô lực mà chống đẩy.
"Đừng...... Miệng đau."
Vừa rồi hôn môi quá kịch liệt, miệng đến bây giờ vẫn còn đau, thực không thoải mái.
Phương Dã Chu cố tình không để ý Tề Hạ cự tuyệt, như cũ cố chấp mà hôn, nhưng anh dùng lực nhẹ nhàng, cuối cùng còn liếʍ môi rồi mới buông tha cậu.
Tề Hạ thở dốc, hương vị ngọt ngào từ trong miệng tràn ra, Phương Dã Chu nuốt nuốt nước miếng, đây là hương vị thuộc về Tề Hạ , vô cùng ngọt ngào.
Phương Dã Chu tốt bụng đem người từ trên giường ôm cùng nhau đi vào trong phòng tắm.
Lúc tắm rửa, Tề Hạ lại bị ấn ở trên tường làm một pháo, chờ đến khi nằm xuống giường, cậu thật sự là quá mệt mỏi, liền nằm im không động đậy.
Một giấc này Tề Hạ ngủ thật sự an ổn, chờ khi cậu mở mắt ra, đã tới giữa trưa ngày hôm sau rồi. Tề Hạ đôi tay hơi dùng sức chống ở trên giường chậm rãi ngồi dậy, mỗi động tác c̠úc̠ ɦσα đã bị cọ xát, vừa tê vừa đau.
Bằng chứng cho trận chiến kịch liệt hồi tối hôm qua, đối với một tiểu xử nam như cậu mà nói, quá mức mãnh liệt, hiện tại nhớ tới còn sẽ mặt đỏ tim đập.
Tề Hạ đánh giá trong phòng một vòng, sau đó ở trên tủ đầu giường lấy di động tới nhìn nhìn.
Di động mới vừa mở lên, liền nhìn thấy có mấy chục tin nhắn cùng cuộc gọi tới, tất cả đều là của cùng một người.
"Hạ Hạ, anh hiện tại ở đâu?"
"Anh xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại không trả lời điện thoại của em?"
"Hạ Hạ, có phải anh đang tức giận không?"
"Em nói đều là sự thật, bạch nguyệt quang của Phương Dã Chu sắp trở lại rồi, đến lúc đó anh sẽ bị hắn vứt bỏ thôi."
"Hiện tại anh theo em đi đi, dù sao anh cũng không thích Phương Dã Chu mà."
"Hạ Hạ, chúng ta đi thôi, đi đến một nơi khác."
......
Thật sự quá nhiều tin nhắn, còn chưa nói đến cuộc gọi đến, toàn bộ đến từ cùng một người.
Tề Hạ không biết người kia là ai, cậu kéo lịch sử trò chuyện nhìn nhìn, cũng dần đại khái hiểu rõ.
Cậu là thế thân cho bạch nguyệt quang của Phương Dã Chu, mà bản thân Tề Hạ cũng không thích Phương Dã Chu, nên ở bên ngoài có nam nhân khác, hiện tại đang muốn lôi kéo cậu cùng nhau rời khỏi nơi này.
Tề Hạ đem điện thoại ném ở trên giường, chậm rãi từ trên giường bò dậy, "Tê."
Mông lại bắt đầu đau, Tề Hạ đỡ tường đi đến phòng tắm, muốn tắm rửa lại một phen.
Khi Tề Hạ từ trong phòng đi ra, dưới lầu đã có hương mùi cơm bay thoang thoảng. Người dưới lầu nhìn thấy cậu đi xuống, vẻ mặt đạm mạc, như cũ từng người làm việc của mình.
Tề Hạ nhẹ nhàng thở ra, không ai cùng cậu nói chuyện cũng tốt, ít nhất sẽ không bị vạch trần.
Cậu đi xuống lầu, trên bàn đã có cơm canh dọn sẵn, cậu tùy tiện ăn một chút, sau đó lại về giường ngủ bù.
Khi Phương Dã Chu trở về, Tề Hạ còn đang ngủ, anh phá lệ mà đi tới ôn tồn đem người đánh thức.
Nếu ở trước kia, chuyện như vậy căn bản sẽ không phát sinh, Phương Dã Chu cảm thấy chính mình ngày hôm qua thật sự làm có chút tàn nhẫn, liền thật tâm đem người đánh thức.
Tề Hạ mơ mơ màng màng tỉnh lại, "Ân" mà đáp một tiếng, cũng không nghĩ rời giường. Cậu quay đầu lại vùi vào bên trong gối đầu, không muốn để ý tới người ở bên cạnh.
Phương Dã Chu hôm nay phá lệ có kiên nhẫn, Tề Hạ không tỉnh anh liền đem người trực tiếp ôm lên, từ trong phòng ôm xuống lầu.
Tề Hạ bị lăn lộn, mông có cảm giác đau đau, không thể ngủ tiếp được, cảm thấy ủy khuất vô cùng, đôi mắt cũng chưa mở, liền cắn ở trên vai anh một ngụm.
Phương Dã Chu cảm nhận được bả vai bị cắn một cái, anh quay đầu liền thấy Tề Hạ nhắm mắt cắn cắn vai anh, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Anh đưa tay vỗ vỗ cái mông vểnh của Tề Hạ "Làm gì vậy? Ngủ một giấc liền biến thành con chó con sao?"
Thời điểm Phương Dã Chu bnói chuyện, ngữ khí mang theo chút sủng nịch, chính anh cũng không có phát giác, chỉ cảm thấy Tề Hạ người này thật đáng yêu, nhưng người làm đứng ở một bên, nghe thấy lời này tất cả đều nhất trí mà nhìn về phía hai người, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tề Hạ bị đánh mông, c̠úc̠ ɦσα đau đến run rẩy, cậu bất mãn mà vặn vẹo, "Ca ca, đừng đánh mông, đau."
Đêm qua cậu đã kêu Phương Dã Chu là ca ca, hiện tại cũng không ngại, trực tiếp gọi ca ca, Phương Dã Chu nghe thấy liền sửng sốt một chút, sau đó cười cười, đem người đặt ở trên sô pha ngồi xuống.
Tề Hạ lúc này mới chậm rì rì mà trợn mắt, nhìn cái người đem cậu ôm xuống lầu, "Anh ôm tôi xuống đây làm gì?"
Giọng nói của cậu mềm như bông, cả người toát ra vẻ lười biếng vô lực, làm Phương Dã Chu cảm thấy Tề Hạ ngoan ngoãn đáng yêu cực kỳ, anh cố ý trêu đùa cậu nói, "Bởi vì ca ca muốn cùng cục cưng làm một pháo ở trên sô pha."
Tề Hạ hai mắt trừng lớn mà nhìn anh "Không...... Không được, mông tôi đau."