Tù Đồ Sở Hướng

Chương 8: Dương Lãng Tây!

Phó Quan nằm thẳng đơ trên giường, nửa ngày mới nói:"Đừng quậy nữa, muộn rồi, ngủ đi!".

"Nhưng em vẫn chưa kể mà!" Văn Lãng Tây thấp giọng đáp.

Phó Quan khẽ thở dài, nhắm mắt lại:"Không cần....Sở dĩ tôi nằm ở chỗ này là vì muốn cùng cậu, chứ không phải vì muốn nghe về quá khứ của cậu, biết không?".

Văn Lãng Tây không lên tiếng, yên tĩnh đưa lưng về phía Phó Quan, giống như đang ngủ.

Ngay lúc Phó Quan cho là đêm nay cứ như vậy mà trôi qua thì âm thanh khàn khàn của người kia phá vỡ đêm đen tĩnh lặng:"Em còn từng dùng qua họ Dương, gọi là Dương Lãng Tây".

Phó Quan mở mắt ra, quay đầu nhìn gáy người kia, thấp giọng lên tiếng:"Tôi nói không cần....".

"Em muốn nói với anh!" Văn Lãng Tây đánh gãy lời Phó Quan.

Lại nói tiếp:"Muốn anh có thể hiểu em!".

Dừng một chút, nhẹ giọng:"Anh nguyện ý nghe tiếp không?".

Đôi môi Phó Quan giật giật, cuối cùng chỉ nói:"Cậu nguyện ý nói, tôi liền nguyện ý nghe!".

"Ừm"

Qua khoảng một phút, Văn Lãng Tây mới mở miệng:" Sau khi từ đồn công an trở lại viện mồ côi, em đợi ở đó một năm, cũng không biết là ai khởi sướиɠ nói em là tên mang tội gϊếŧ người, sau đó những đứa trẻ đó luôn thích kiếm chuyện với em".

"Đem xác sâu, côn trùng vứt vào chăn của em, tụi nó vô cùng ấu trĩ, em không có sợ mấy thứ đó, mãi đến tận năm 14 tuổi, em được người ta đưa đi".

Sau khi Văn Lãng Tây nói xong câu đó, trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói tiếp:"Lần này là một người tốt, tuy rằng không phải rất giàu có nhưng vô cùng yêu thương em, có thể từ khi em bước vào căn nhà này thì mọi chuyện trong nhà trở nên không được tốt đẹp lắm. Ba làm ăn thua lỗ, mẹ thì bị bệnh, càng ngày càng nghèo, nhưng bọn họ vẫn luôn dành cho em những điều tốt nhất".

Phó Quan trở mình nằm nghiêng, đối mặt với tấm lưng của Văn Lãng Tây, yên lặng nhìn bờ vai dày rộng của người kia.

"Hai năm đó là quãng thời gian bình lặng nhất trong cuộc đời em, không có tranh cãi cũng không có bạo lực. Tháng 4 năm đó, vào sinh nhật 16 tuổi của em, trời đổ xuống một cơn mưa rào, ba đạp xe đi mua một cái bánh kem, em cùng với người mẹ bệnh nặng ở nhà đợi ba về, nhưng cuối cùng chỉ.... Chỉ chờ được cuộc điện thoại từ bệnh viện. Đến bây giờ, trong ký ức của em cũng chỉ còn sót lại hình ảnh ông ấy.... trên ống tay áo ông ấy dính đầy kem bơ, mẹ khóc rất lâu, cuối cùng ngất xỉu ở bệnh viện, sau đó.... không tỉnh lại nữa".

Nghe đến đây, Phó Quan khϊếp sợ nói không ra lời, trong mắt tràn ngập thương xót, muốn giơ tay lên vỗ về tấm lưng người kia, nhưng vì khoảng cách quá xa mà không với tới.

Một lúc sau, Văn Lãng Tây run rẩy thở dài một hơi, khàn khàn nói:"Nếu như lúc đầu bọn họ không nhận nuôi em, nhất định đã có một kết cục khác".

"Là em làm cho bọn họ từng bước từng bước tiến vào Địa Ngục, là em hại bọn họ, khả năng em chính là lâu la của Tử Thần, giúp hắn thu mệnh, tốt xấu đều phải thu, không có cách nào phản kháng".

Đôi mắt Phó Quan dần trở nên mơ hồ, tận lực kiềm nén hơi thở run rẩy của chính mình. Nhận thức và hình tượng của bản thân Văn Lãng Tây phát sinh biến hóa, hoặc là nói biến hóa này vào lúc này mới trở nên rõ ràng, khởi đầu của sự thay đổi này bắt đầu vào ngày sinh nhật năm hắn 16 tuổi.

"Nhưng lúc đó em còn quá ích kỷ, không muốn tiếp tục ở lại Viện mồ côi, tiếp tục cùng ba mẹ hiện tại đến nơi này. Bọn họ cho em được học ở trường học tốt nhất, thành tích tuy tốt nhưng vẫn sẽ đi theo bạn học đánh nhau, quá mức dễ nổi giận, muốn kết bạn nhưng lại không thể, lúc nào cũng gây thương tổn cho những người bạn tiếp cận em".

"Cho đến khi em lên 12, lúc đó đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, rất muốn từ bỏ, không muốn lại tiếp tục như vậy nữa, chủ động yêu cầu nghỉ học. Không nghĩ tới, sau khi về nhà được hai ngày, ba mẹ liền mời cố vấn tâm lý cho em, sau đó lại mời chuyên gia nước ngoài, cuối cùng chẩn đoán xác thực được chướng ngại rối loạn nhân cách ranh giới này".

"Khi đó em rất mệt, sau khi được xác nhận có bệnh thì không muốn nói chuyện với bất kỳ người nào. Những chuyên gia kia nói cái gì em cũng không mở nổi miệng, miệng em bị phong bế lại, mất đi năng lực nói chuyện".

Nghe đoạn tự thuật bình tĩnh này, đôi mắt Phó Quan dần trở nên ướŧ áŧ, tại sao đồng dạng thế giới, đồng dạng tuổi tác, lại có người phải gặp nhiều bấp bênh như vậy, trải qua những đau khổ mà người khác không cách nào tưởng tượng nổi.

Quan hệ với mọi người xung quanh không ổn định, dễ tức giận bạo phát cảm xúc, hình thức hủy hoại bản thân, nhận thức vặn vẹo, sợ hãi bị người khác vứt bỏ, những điều này giờ nào khắc nào cũng đang hủy hoại linh hồn Văn Lãng Tây, nuốt chửng thân thể hắn.

"Nhưng sau khi được chẩn đoán có bệnh khoảng một năm, em gặp được anh!"

"Từ giây đầu tiên nhìn thấy anh, em đã muốn lại gần anh!"

"Giây thứ hai nhìn thấy anh, liền muốn có anh!"

"Giây thứ ba nhìn thấy anh, muốn được chung sống cùng anh!"

Vào giây phút này, không có ngôn từ nào có thể hình dung được tâm tình của Phó Quan. Anh chưa từng nghĩ tới, chính mình trong lòng đối phương lại có phân lượng nặng như vậy.

"Em hút loại thuốc kia, là bởi vì khi còn ở nhà họ Dương đã hỏi ba một vấn đề, hỏi ông ấy hút thuốc lá bao nhiêu tiền, ông ấy cười cười, đem mấy điếu thuốc còn lại bỏ vào túi nói với em là 100 tệ".

"Khi đó em còn rất vui vẻ mà vỗ tay, khen ông ấy thiệt lợi hại. Mãi đến tận năm ngoái, ngày đó quá nhớ ông ấy, muốn hút loại thuốc giống ông ấy, cảm nhận một chút hơi thở của ông ấy, nhưng chạy khắp nơi tìm đều không có, sau khi hỏi thăm thì mới biết, nó chỉ đc bán ở những cửa hàng nhỏ thôi".

Phó Quan không nhịn được, một giọt nước mắt rơi trên gối, anh không thể nào tưởng tượng nổi thời điểm mà Văn Lãng Tây biết được loại thuốc mà người ba hắn yêu quý nhất hút là loại thuốc kém chất lượng kia sẽ là cái tâm tình gì.

Thời gian lặng lẽ chảy xuôi, Phó Quan không biết phải an ủi hắn như thế nào, "an ủi" cái từ này đối với Văn Lãng Tây mà nói quá mức nhẹ nhàng, không có ý nghĩa.

"Không cần đồng cảm với em! Cũng không cần tội nghiệp em! Từ từ thích em đi!".

Sáng sớm hôm sau, Phó Quan mơ mơ màng màng mở mắt ra, tối qua ngủ quá muộn, đầu óc có chút choáng váng, nhìn thấy ga trải giường mới ý thức được đây là giường của Văn Lãng Tây.

Lập tức quay người lại, phía bên kia trống không, người kia đã rời giường.

Phó Quan thở ra một hơi, nhìn màu đen trên trần nhà, trong đầu không tự chủ được nhớ tới những câu nói đêm qua.

Đêm qua Văn Lãng Tây sau khi nói xong cứ vậy tự nhiên mà ngủ, không biết là ngủ thật hay giả bộ ngủ, dù sao người kia cũng nằm yên trên giường không động đậy cũng không trở mình.

Phó Quan gấp chăn chỉnh tề rồi về phòng mình rửa mặt, sửa soạn xong hết liền xuống lầu.

Đi về phía nhà bếp, thấy một bàn đồ ăn, đây là bữa sáng do Văn Lãng Tây làm.

Mà Văn Lãng Tây đang an vị trên ghế bên cạnh bàn, mặt không thay đổi nhìn thức ăn.

Cho đến khi cảm nhận được Phó Quan đi tới, mới quay đầu, ngoắc ngoắc khóe miệng,:"Tới dùng bữa đi Phó ca ca, nếm thử coi có hợp với khẩu vị của anh không?".

Phó Quan nhìn đối phương tim đập không khỏi nhanh hơn:"Chào buổi sáng" Nói xong liền lại gần ngửi một chút hương vị của đồ ăn:"Thơm quá, tôi rất thích!".

Văn Lãng Tây khẽ cười, chờ Phó Quan ngồi xuống, trên mặt từ từ nghiêm túc lại.

Phó Quan chú ý tới sự biến đổi này liền biết đối phương muốn nói chuyện, không đυ.ng đũa, cùng Văn Lãng Tây mặt đối mặt nhìn nhau.

Văn Lãng Tây trầm mặc nửa ngày, mới thấp giọng nói:"Tối hôm qua xin lỗi anh, em không nên khóa cửa, ép anh ở lại qua đêm cùng em".

Người này cư nhiên lại cùng mình xưng tội, trong mắt Phó Quan lại nhiều thêm một tầng ôn nhu, nhẹ giọng nói:"Không sao, sau này thời điểm không muốn ở một mình có thể tới tìm tôi, hoặc để tôi tới tìm cậu đều được".

Đây là quyết định mà ngày hôm qua Phó Quan đã suy nghĩ rất lâu mới có được, anh muốn đối tốt với Văn Lãng Tây.

Hiện tại bất kể là thông cảm cũng được, yêu thích cũng tốt, anh chỉ muốn nghe theo trái tim của chính mình.

Lúc cần thiết thì dẫn dắt hắn, bình thường cũng chỉ bầu bạn cùng hắn, sẽ không tiếp tục tận lực quan sát bệnh tình của hắn nữa, sẽ không tái lặp mục đích tiếp cận hắn.

Anh sẽ dùng chân tâm đối đãi hắn.

Sau đó, anh cũng chưa muốn đi làm liền. Anh muống tiếp tục nâng cao nghiệp vụ chuyên môn, học lên thạc sĩ, tiến sĩ, chờ đến khi anh trở thành một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp đúng quy cách mới bắt đầu nhận việc.

Nhưng trước khi tiến bộ, anh muốn trước tiên bồi người này một năm, anh tin tưởng vào năng lực của ba, một năm là có thể nhìn thấy hiệu quả rồi.

Đến lúc đó, bệnh tình Văn Lãng Tây so với hiện tại khẳng định tốt hơn rất nhiều, thời điểm đó hắn cũng có thể chuyên tâm đi học.

Hiện tại anh một lòng một dạ đều đặt hết trên người Văn Lãng Tây, chỉ muốn nhìn thấy người này sớm chuyển biến tốt một chút, đây là chấp niệm sâu nhất của anh ở giai đoạn này.

......

Rất nhanh đã tới ngày Phó Hoa Thăng đến Văn gia, hai người nói chuyện trong thư phòng hai tiếng, đến sáu giờ chiều, bởi vì Phó Hoa Thăng còn có một buổi giao lưu học thuật phải tham gia nên không ở lại thêm.

Trước khi đi Phó Hoa Thăng gọi Phó Quan lại, dẫn hắn tới bên cạnh xe mình, không nói một lời nhìn Phó Quan, trong mắt còn mang theo ý cười.

Phó Quan bị nhìn như vậy cảm thấy không thoải mái, không nhịn được hỏi:" Ba, làm sao vậy?".

Phó Hoa Thăng nhìn vẻ mặt Phó Quan, cười cười:" Quan a, đứa bé kia có phải là rất thích con không?".

Trái tim Phó Quan thoáng đập nhanh hơn, ngón tay giấu trong tay áo nắm lại, trên mặt lại vô cùng bình tĩnh, nhàn nhạt đáp:"Vâng, con với cậu ấy ở chung rất tốt!".

"Vậy sao? Vậy con có cảm thấy tình hình nó rất nghiêm trọng không?".

Phó Quan dừng một chút mới nói:"Rất nghiêm trọng!".

"Đúng vậy, cho nên gần đây nó có từng chán ghét con không?".

Phó Quan mím mím môi nói:"Ba ngày trước, cũng chỉ có một lần này".

Phó Hoa Thăng gật gật đầu, thoáng suy tư một trận, thu hồi lại dáng vẻ trêu đùa vừa nãy, nghiêm túc hơn rất nhiều:"Chuyện này đừng để trong lòng, ba từng bị một người bệnh chán ghét đến mức đánh cả ba, nhưng mà ba phát hiện, thái độ của Văn Lãng Tây đối với con hẳn là đã rất cật lực khống chế, bằng không với bệnh tình hiện tại của nó khoảng thời gian này không cùng con nháo ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn là chuyện không thể".

Dừng một chút nói tiếp:"Còn một vấn đề nữa, con nhìn thấy nó tự mình hại mình lần nào chưa? Hoặc là tự hủy hoại bản thân?".

Phó Quan lập tức nhíu nhíu mày:"Chưa từng thấy".

Phó Hoa Thăng nhìn về phía phòng của Văn Lãng Tây một chút, nói:"Về sau con chú ý nó nhiều hơn một chút, nó khẳng định có phương thức nào đó để phát tiết, trong tình cảnh này, chung đυ.ng với con nhiều như vậy nhưng chỉ nổi giận có một lần, điều đó đủ để chứng minh nó đã đem một phần tức giận phát tiết lên trên người mình, hiểu ý ba không?".

Phó Quan có chút sững sờ, gật gật đầu.

Phó Hoa Thăng tiếp tục nói:"Theo như kinh nghiệm của ba, căn bản người bệnh khi phát tiết phần lớn đều giống nhau, bao gồm vết thương do dao cắt, vết bỏng, vết thương do siết cổ, vết bầm tím, tuyệt thực, thức đêm quậy phá, quan hệ tìиɧ ɖu͙© không an toàn, vết thương phần lớn phân bố ở những bộ phận có thể che khuất bởi quần áo như hai cánh tay, l*иg ngực, hai cẳng chân,... con có thể chú ý một chút những vị trí này".

Không phải Phó Quan không nghĩ tới Văn Lãng Tây sẽ tự mình hại mình, nhưng hai người mỗi ngày đều ở cùng nhau, thậm chí buổi tối còn ngủ cùng nhau, cũng không phát hiện bất kỳ khác thường gì, ngoại trừ....

"Ba, hút thuốc thì sao?"

"Cái này không dễ nói, có một vài người bình thườngcũng sẽ thông qua việc hút thuốc để phát tiết sự phiền muộn, cho nên chuyện hútthuốc này cũng không phải là cường liệt đến mức có thể khiến người bệnh BPD ổnđịnh lại tâm tình, trừ phi hắn còn có phương pháp khác mãnh liệt hơn, ân....tỷnhư dùng tàn thuốc làm bỏng chính mình".