Tù Đồ Sở Hướng

Chương 7: Thích anh!

"Cho nên, cậu là đang muốn nói cho tôi biết nam có thể ở cùng nam?".

Văn Lãng Tây nhếch khóe môi, dùng chất giọng trầm khàn nói:"Đúng vậy, không chỉ có thể hôn môi, còn có thể làm cái khác".

Phó Quan nhìn ánh mắt nhiệt liệt phía đối diện, nghe âm thanh kia rất mê hoặc, không biết vì sao tim đập nhanh hơn, vành tai càng ngày càng nóng.

Đêm này rõ ràng là đến cùng Lãng Tây tâm sự, nhưng bây giờ lại phát triển thành bộ dạng này, tuy nói cái này cũng là tâm sự, đàm luận lý giải giới tính cũng không tồi, nhưng ánh mắt người này sao lại có tính xâm lược như vậy chứ, anh cảm thấy ánh mắt người này có thể xuyên thấu qua da thịt anh, nhìn thấy trái tim anh đang điên cuồng nhảy nhót.

"Há, vậy sao? Suy nghĩ này của cậu là từ đâu tới vậy?" Phó Quan cật lực che giấu nội tâm dậy sóng.

Văn Lãng Tây khẽ cười, nhìn chăm chú vào đôi mắt Phó Quan:"Mới vừa tới".

"Mới vừa.....Mới vừa????"

"Ân, sau khi nhìn thấy Phó ca ca xinh đẹp như vậy, ý nghĩ này liền cứ vậy mà sinh ra, có phải là rất có đạo lý không?".

Phó Quan nỗ lực kiềm lại trái tim đang càng nhảy càng nhanh, mạnh mẽ trấn định nói:"Cái từ xinh đẹp này không thích hợp với tôi lắm".

"Vành tai anh sao đỏ vậy...."

Phó Quan nhàn nhạt nói:" Trong phòng nhiệt độ hơi cao, có chút nóng".

Văn Lãng Tây nhìn mỹ nhân trấn định đối diện, con ngươi hẹp dài híp lại, đứng lên đi về phía trước hai bước, dừng ở trước mặt Phó Quan, hơi khom lưng, hai tay chống lên bàn gỗ phía sau người này, đem anh giam lại giữa hai cánh tay hắn, thâm tình nhìn anh, không nói tiếng nào.

Phó Quan nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, hay tay nắm chặt lấy chiếc quần pyjama đơn bạc, tuy rằng nội tâm có chút hoảng loạn, nhưng trên mặt vẫn là vẻ thanh lãnh trước sau như một:"Cậu làm gì vậy?".

Văn Lãng Tây nở nụ cười:"Chuẩn bị hôn anh".

Phó Quan sửng sốt:"Tại sao?"

"Ừm....thích anh"

Phó Quan giật mình:"Thích kiểu gì?"

Văn Lãng Tây như trước vẫn mặt đối mặt với người kia, khóe miệng câu lên, dùng giọng mũi thì thầm:"Là kiểu mà có thể cùng anh hôn môi đó".

Lời này vừa nói ra, hai người phảng phất như đều ngưng đọng lại, không lên tiếng, cũng không hề động đậy mà nhìn chằm chằm đối phương.

Một lúc lâu, Phó Quan mới khẽ chau mày:"Chúng ta quen biết còn chưa tới một tuần".

"Phải không? Mà em cảm thẩy tụi mình đã quen biết từ rất lâu.... Bất quá cái này cũng không có gì quan trọng, thời gian không đại biểu cho cái gì cả, anh.....thích em không?".

Phó Quan không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi thẳng thừng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không thể trả lời.

Anh đến nơi này ban đầu chỉ là vì muốn quan sát người này, nhưng ở thời điểm cảm nhận được sự thống khổ của Văn Lãng Tây, liền muốn người này có thể có được cuộc sống mới, làm cho hắn có thể yêu và được yêu.

Mà bây giờ người này lại nói hắn thích anh.

Gạt tình cảm chính mình sang một bên, thì chuyện yêu đương này đối với bệnh tình của Văn Lãng Tây chỉ có hại.

Người bình thường nói chuyện yêu đương đã đòi chết đòi sống, có được mấy người chân chính tiêu sái, tới lui tự nhiên. Nói gì tới Văn Lãng Tây, hắn nhạy cảm, thiểu cảm giác an toàn, cảm xúc thất thường, mối quan hệ với những người xung quanh không tốt, rối loạn nhận dạng đều sẽ trở thành rào cản trong tình yêu.

Nhưng phải cự tuyệt hắn sao?

Nếu như nói "Không thích" người này sẽ có tâm tình gì....? Thống khổ? Phẫn nộ? Khủng hoảng? Tuyệt vọng?

Chỉ mới nghĩ một chút như vậy đã cảm thấy xót xa. Một người bệnh BPD tứ cố vô thân, toàn tâm toàn ý mà yêu thích một người, mong đợi mà hướng người kia biểu lộ tình cảm, cuối cùng lại chỉ thu về được một chữ "Không", vậy hắn sẽ phải bi thương tới như nào chứ.

Một người bình thường khi bị từ chối, có lẽ cũng chỉ phủi phủi ống tay áo, ném đi bông hồng trên tay.

Nhưng đây lại là người mắc chứng BPD, bọn họ sẽ cảm thấy như bị toàn thế giới vứt bỏ, cảm thấy mờ mịt, tâm tình mất khống chế, l*иg ngực trở nên trống rỗng, như thể bản thân không còn gì cả, để tìm được sự giải thoát họ sẽ tự gây ra nhiều thương tổn nghiêm trọng lên thân thể mình thậm chí là tự sát.

Phó Quan đặc biệt không muốn nhìn thấy Văn Lãng Tây như vậy, mấy ngày nay gần gũi với nhau làm anh ý thức được khát vọng được yêu thương của người kia, mong đợi trở thành lựa chọn hàng đầu trong mắt người khác, cho nên anh không có cách nào tàn nhẫn mà nói ra lời từ chối.

Vừa nãy anh có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim đập của chính mình, đây là vì sao? Tại sao tim mình lại nhảy điên cuồng như vậy.

Nếu không từ chối vậy anh đối với người này là thương cảm hay là vì cái gì khác?

"Hỏi anh đó...." Văn Lãng Tây đánh gãy suy nghĩ của Phó Quan "Có thích em không?".

Phó Quan bình tĩnh nhìn ánh mắt mang theo hy vọng của đối phương, một lúc sau mới nói:"Thích".

Vừa dứt lời liền nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Văn Lãng Tây, vội vàng nói:"Nhưng với cậu không giống nhau, tôi thích chính là cảm giác cậu mang đến cho tôi, không liên quan gì tới....".

"Đừng nói nữa!" Văn Lãng Tây ngăn lại lời Phó Quan định nói, hắn không lạ gì những lời này.

Nhìn Phó Quan hai giây, đứng dậy, dựa vào bàn gỗ bên cạnh Phó Quan, trầm tư một trận mới nói:"Có muốn cùng em làm một cái trao đổi không?".

"Cậu nói đi!"

Văn Lãng Tây ánh mắt thẳng tắp nhìn giường của mình, thấp giọng nói:"Không phải anh muốn biết về em sao? Muốn biết em vì cái gì lại biến thành bộ dáng này, muốn biết về quá khứ của em, muốn biết trạng thái bây giờ của em, em có thể phối hợp với anh".

Nói đến đây ánh mắt từ trên giường dời đến trên người Phó Quan:"Nhưng anh phải để em ôm, để em hôn, được không?".

Phó Quan lập tức quay đầu nhìn Văn Lãng Tây, kinh ngạc:"Cậu nói cái gì!".

"Em nói, chúng ta phải ôm nhau, phải hôn nhau, nếu như buổi tối em cảm thấy cô độc, vậy anh phải cùng ngủ với em...".

"Không thể!"

Phó Quan cũng đứng dậy đi đến đối diện Văn Lãng Tây, hơi ngẩng mặt lên, cả người phát run:" Tôi không phải loại người như vậy. Cậu biết mình đang nói cái gì không!? Có phải cậu bị điên rồi không!?".

"Em vốn bị điên a!"

Phó Quan khựng lại biết mình vừa lỡ lời, nhanh chóng nói:"Xin lỗi, tôi không có ý đó....".

"Không sao! Em không ngại"

Không khí đọng lại trong chốc lát, một lúc lâu Phó Quan mới thấp giọng, chậm rãi nói:" Lãng Tây, cậu biết bây giờ cậu muốn cái gì không?".

"Biết, muốn hôn anh, muốn có anh!"

Phó Quan nhức đầu, suy nghĩ lại một chút rồi nói:"Cậu có cảm thấy tôi giống ai không? Ví dụ như người mà cậu từng thích đến nỗi không thể quên?".

Anh nghĩ tới lời Phó Hoa Thăng từng nói, Văn Lãng Tây sở dĩ thích mình như vậy rất có thể là do đối với mình sinh ra di tình, đem anh với người trước đây chồng lấp lên nhau.

Văn Lãng Tây dừng một chút, ngón tay vân vê, trong đầu hiện ra một thân ảnh, nhưng lại nói:"Không có!"

Phó Quan là Phó Quan, tiểu Lang là tiểu Lang, hai người không giống nhau.

Hắn thích chính là Phó Quan.

Nghe vậy Phó Quan không nói nữa, Văn Lãng Tây cũng không lên tiếng, đôi con ngươi rũ xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khoảng chừng qua mười phút, Phó Quan mới nhẹ giọng lên tiếng:" Lãng Tây, kia tôi ra ngoài trước, cậu bây giờ cần bình tĩnh lại tâm tình để suy nghĩ cho thật kỹ, ngày mai chúng ta bàn lại, được không?".

Phó Quan muốn chờ ngày mai Văn Lãng Tây tỉnh táo lại rồi sẽ thảo luận lại vấn đề này với hắn, tình huống đêm nay thật sự là không thích hợp bàn tiếp.

Văn Lãng Tây nhìn Phó Quan, đôi mắt híp lại:"Anh muốn đi!?".

"Là đi ngủ, sáng mai muốn ăn cái gì? Tôi làm cho cậu".

Văn Lãng Tây nhận ra rồi, Phó Quan đang muốn lảng sang chuyện khác, anh hiện tại không muốn cùng hắn ở chung một gian phòng.

Nhưng vẫn muốn xác nhận lại một chút:"Phó ca ca, anh có thể ngủ ở đây a, giường của em rất lớn!".

Biểu tình trên mặt Phó Quan cứng đờ:"Sao có thể như vậy được chứ! Tôi đi về trước!".

Nói xong cũng chuẩn bị rời đi.

Văn Lãng Tây đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn bóng lưng Phó Quan, thấp giọng nói:"Anh nghĩ mình có thể rời đi được sao?".

Bóng lưng của Phó Quan cứng lại, lập tức bước nhanh tới cửa, ấn xuống chốt cửa, không mở, nhấn thêm lần nữa, vẫn không mở.

Cửa bị khóa lại rồi!

Phó Quan đột nhiên quay đầu, nhìn ánh mắt kia của Văn Lãng Tây mang theo vẻ đắc ý, anh hoảng rồi!

"Tại sao khóa cửa?"

Văn Lãng Tây như trước đứng tại chỗ không nhúc nhích:"Muốn hai chúng ta cùng ở chung trong một gian phòng nhiều thêm một chút!".

"Lãng Tây!"

"Được rồi, anh đừng sợ, em nói với anh lí do vì sao lại hút loại thuốc rẻ tiền này, muốn nghe không?"

Phó Quan ngây ngẩn cả người, Văn Lãng Tây muốn giữ anh ở lại, hơn nữa còn thông qua cách thức hồi tưởng lại chuyện cũ này, hắn là đang muốn nhặt lại thống khổ trong những hồi ức đó....

Phó Quan thật sự là không đành lòng, nhẹ giọng nói:" Đừng, đừng nói!".

"Nhưng nếu không nói thì anh sẽ không muốn ở cùng em, không nói thì mục đích của anh đến đây sẽ không đạt được, không nói thì đêm nay em sẽ lại một mình cô độc mà đợi tới bình minh".

"Tôi...."

Phó Quan muốn nói mình cũng không phải vì mục đích này mới đến, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì anh đúng là như vậy, anh vốn là muốn quan sát người bệnh BPD ở khoảng cách gần nên mới đến đây sống.

Nhưng sau khi trải qua thời gian cùng người này ở chung, thì không phải như vậy nữa, anh hiện tại chỉ muốn cẩn thận mà giúp đỡ Lãng Tây.

Nhưng mà hiện tại có nói những lời này thì đối phương cũng sẽ không tin, chỉ có thể cho là anh đang ngụy biện.

Văn Lãng Tây nhìn thần sắc muốn nói lại thôi kia của Phó Quan, ý tứ hàm xúc không rõ mà cười một tiếng, đi tới bên giường, cởi bỏ áo tắm của mình.

Phó Quan muốn nhắm mắt lại cũng không còn kịp, động tác của đối phương quá nhanh, anh chưa kịp phản ứng lại đã thấy thân ảnh lõα ɭồ của người này, may là hắn vẫn còn mặc qυầи ɭóŧ, bằng không chính mình thật sự nên đào cái hầm chui vào.

Vóc dáng Văn Lãng Tây rất tốt, cơ bắp đường cong mượt mà, chiều rộng vai chân cân đối, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ, hơn nữa còn có làn da ngăm đen, đặc biệt đẹp mắt.

Hắn không nhanh không chậm nằm một bên giường, kéo chăn đắp lên, xoay người, đưa lưng về phía Phó Quan.

"Phó ca ca, anh nằm cách xa em nhất là được rồi, hãy nghe bí mật thứ hai của em, sau đó cũng không được rời đi, phải bồi em nằm đến bình minh, nếu như đêm nay anh không muốn ngủ, vậy thì ban ngày ngủ bù đi, để ngày mai em nấu cơm cho anh, được không?".

Phó Quan đứng nguyên tại chỗ cũ một lúc, mới chậm rãi đi đến bên giường, cẩn cẩn trọng trọng nằm xuống, cách Văn Lãng Tây rất xa.

Sở dĩ bây giờ anh có thể nằm trên giường của Văn Lãng Tây, truy cứu nguyên nhân sâu xa vẫn là càng ngày càng không thể nói ra được lời cự tuyệt với người này.

Quá khứ người này quá đau khổ, anh thật sự vô cùng đau lòng, xót xa, nhưng mà trước giờ anh chưa từng thông cảm với bất cứ ai tới mức này, hiện tại lại vì hắn mà liên tục phá vỡ giới hạn. Anh không dám nghĩ mình lại dung túng Văn Lãng Tây như vậy.

Vừa nghĩ tới đây liền nghe thấy đầu giường bênkia truyền tới một tiếng cười khẽ, lập tức nghe thấy thanh âm khàn khàn của ngườikia:"Anh đối với em thật tốt! Vậy nếu như muốn anh dựa vào gần bên cạnh em mộtchút, anh nguyện ý nghe theo không?".