Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá

Chương 4

Nguyễn Khê không có ý kiến gì đối với chuyện này, trong nhà chỉ có hai người ăn nên mẹ Nguyễn làm đơn giản. Bởi vì khẩu vị của con gái từ trước đến nay khá thanh đạm, thời gian dài, người trong nhà đều bị cô làm ảnh hưởng. Đi ra ngoài ăn nhiều mỡ lợn, dạ dày sẽ khó chịu. Một món nhẹ xào dưa chuột, một món cá hấp với cả cà chua xào trứng gà, vậy là đủ cho hai người ăn rồi. Chén của Nguyễn Khê rất nhỏ, cơm cũng không đầy bát.

"Cuối cấp con nên ăn nhiều một chút." Mẹ Nguyễn gắp đồ ăn cho cô.

Nguyễn Khê không đồng ý: "Cân nặng không thể quá một trăm (*), không phải ngực phẳng thì chính là lùn." Lời này, phải biết rằng đời trước, dưới sự nỗ lực của cô, cân nặng không vượt quá một trăm, cũng là áo ngực cỡ B. Nhưng bây giờ cô cúi đầu xuống nhìn thoáng qua chính mình. Lập tức nói: "Mẹ, sau này một tuần mẹ làm cho con hai bữa đu đủ hầm sữa bò đi, con rất muốn uống."

(*) 1 cân Trung Quốc = 0,5kg

Cô không hy vọng xa vời là có thể đạt tới cỡ C, dù sao mục tiêu của nguyện vọng này quá xa vời, nhưng ít nhất cũng muốn đạt được thành tựu như vậy của đời trước.

"Còn nhỏ tuổi, uống cái gì mà đu đủ sữa bò!" Mẹ Nguyễn vừa cười vừa mắng một tiếng, nhưng vẫn nghe lời con gái.

Bà cùng chồng đều hết mực yêu thương đứa con gái này.

Con gái cũng tranh đua, từ nhỏ đến lớn đều không làm họ nhọc lòng. Con trai con gái đồng nghiệp của bà, cho dù mời giáo viên về dạy cuối cùng vẫn không thi đậu trường trung học phổ thông số một. Mà con gái bà, lớp phụ đạo gì cũng không đi học, giáo viên cũng không mời, đậu trường trung học phổ thông số một. Mỗi lần thi cử đều giữ ổn định nằm trong top ba của lớp.

Bố Nguyễn và mẹ Nguyễn cả đời tầm thường và bình thường, đứa con gái này là niềm kiêu ngạo của họ, người thân, bạn bè đều hâm mộ.

"Tiền tiêu vặt của con còn đủ dùng không? Sau này một tuần cho con thêm một trăm nữa. Mẹ thấy trong sân của chúng ta có một cô bé cùng tuổi con mỗi ngày đều ngồi xe taxi đi học."

Giá đi taxi không đắt như các thành phố cấp một, giống như Nguyễn Khê ngồi xe taxi đến trường học, chỉ cần mười đồng là đủ.

Nguyễn Khê lắc đầu: “Con làm gì muốn đi taxi, con dùng thẻ học sinh quét xe buýt, đi lại mỗi ngày không đến ba đồng. Một lần đi taxi này đủ cho con đi xe buýt hai ba ngày, không có lời.”

Không phải cô không muốn đi theo con đường bạch phú mỹ, nhưng cô cũng không thể phồng má giả làm người mập. Không có tiền là không có tiền, cái này không mất mặt, hơn nữa đứng xem ở góc độ của một đứa trẻ, bố mẹ đã cho cô những thứ tốt nhất họ có thể.

Là bố mẹ cô, bây giờ mỗi người đều dùng một chiếc xe điện để giải quyết vấn đề đi lại, đơn vị rời nhà của từng người còn là gần. Dưới mùa hè, mẹ Nguyễn đã rám nắng rất nhiều, trong hoàn cảnh như vậy, làm sao cô có thể không biết xấu hổ mà mỗi ngày đi taxi đến trường, tan học?

Bố mẹ đã cho rất nhiều tiền tiêu vặt, trong nhiều năm như vậy, tiền cô tiết kiệm cũng không ít, nhưng số tiền này cô đều giữ cho việc có ích.

Mẹ Nguyễn cảm động không thôi, bà thật sự cảm thấy là đời trước mình làm nhiều chuyện tốt nên mới có thể sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp lại thông minh còn hiểu chuyện như vậy.

Có đôi khi nhìn trong nhà, bà cùng chồng còn có một cảm giác chua xót, áy náy khó tả. Nếu con gái sinh ra trong nhà có tiền thì tốt rồi.

Bởi vì có ý nghĩ như vậy, mà chồng bà tuy đã tuổi trung niên nhưng làm việc nỗ lực hơn ai hết, muốn thăng chức tăng lương, tạo ra môi trường tốt hơn cho con gái.

Sau khi cơm nước xong, Nguyễn Khê muốn giúp mẹ rửa chén, mẹ Nguyễn đuổi cô ra khỏi phòng bếp: “Tay này của con là dùng để viết chữ, làm sao mà dính dầu mỡ được.”

Tuy rằng nhà họ gia cảnh bình thường, nhưng mẹ Nguyễn và bố Nguyễn vẫn đối xử với con gái như công chúa. Muốn cái gì cho cái nấy, chỉ là Nguyễn Khê rất hiểu chuyện, chưa bao giờ đưa ra yêu cầu làm bố mẹ khó xử.

Nguyễn Khê có một đôi bàn tay vừa trắng trẻo lại nõn nà, vô cùng đẹp.

“Không phải có găng tay sao ạ!”

“Cái này cũng không được, đúng rồi, trong nhà còn nửa trái dưa hấu, con đưa qua cho dì Mỹ Chi của con đi, sẵn tiện xem bọn họ cơm nước xong chưa, ăn xong rồi thì cùng đi dạo phố đi.”

“Dạ được.”

Sau khi ông nội Nguyễn cùng bà nội Nguyễn về hưu, liền nhượng lại căn hộ này cho gia đình con trai, hai vợ chồng già bao lớn bao nhỏ trở lại thị trấn, trong thị trấn có một căn nhà nông thôn nhỏ, mặt sau còn có đồng ruộng có thể trồng rau, cách vách đều là người quen, nơi này rất hợp để dưỡng lão. Sau khi căn nhà được trang hoàng đơn giản, hai người liền ở lại. Khoảng thời gian trước cố ý ngồi xe buýt qua đây đưa dưa hấu cho họ, nghe nói là trồng trong đất của hàng xóm, cực kỳ ngọt.

Bởi vì là hàng xóm, nhà họ Nguyễn cùng Vương Mỹ Chi có quan hệ cũng không tệ lắm, mẹ Nguyễn sẽ thường xuyên mời Vương Mỹ Chi qua nhà ăn cơm, Vương Mỹ Chi tự mua một chiếc xe nhỏ, vào lúc trời mưa to sẽ đi tới trường đón Nguyễn Khê nếu có thời gian. Nói bà con xa không bằng láng giềng gần, lời này quả nhiên không sai.

“Cốc cốc cốc ——”

Nguyễn Khê gõ cửa, rất nhanh đã có người tới mở cửa.

Vương Mỹ Chi vui sướиɠ bất ngờ nhìn Nguyễn Khê: “Mẹ cháu vội xong liền đi, cái này, thịt này xào như thế nào, cô xào bị cháy xém hết.”

Nguyễn Khê ngửi được mùi khói trong phòng, thẳng thắn thành khẩn nói: “Mẹ cháu còn đang ở nhà dọn dẹp, nhưng cháu có thể chỉ cô.”