Tuy nhiên, khi nói đến chủ đề này, Nguyễn Khê có phần nản lòng. Không phải là cô khoe khoang, nhưng cô thật sự cho rằng Chu Trừng sẽ không thể không thích cô được.
Kể từ năm lớp 11 của trường cấp 3, cô đã duy trì một mối quan hệ không xa lạ cũng không thân thiết với Chu Trừng, tốt hơn một chút so với những người bạn cùng lớp bình thường,quan hệ giữa bạn bè thì lại có chút khoảng cách. Nguyên nhân chính là cô không biết làm nắm giữ thái độ như nào, theo như cô biết thì Chu Trừng thực ra rất cố chấp, nếu trở thành bạn tốt với cậu ấy, chẳng phải cậu ấy sẽ luôn coi cô là bạn sao?
Nhưng đã lâu như vậy rồi, Chu Trừng vẫn chưa tiết lộ rằng cậu ấy thích cô.
Chỉ trong vài lần tiếp xúc, cô có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của Chu Trừng nhìn cô với vẻ căng thẳng.
Nếu nói rằng cậu ấy không hề nghĩ gì về cô, dù có đánh chết thì Nguyễn Khê cũng không tin điều đó.
Cô sẽ không chủ động theo đuổi Chu Trừng, điều này không phù hợp với tính cách của cô, đồng thời cô tin tưởng sâu sắc một chút rằng bất kể là con trai hay đàn ông, tận trong xương tuỷ đều rất kinh rẻ, và thường không trân trọng người chủ động theo đuổi mình, kiểu lúc gần lúc xa ngược lại làm cho bọn họ cực độ si mê. Cô muốn Chu Trừng động lòng.
Haizz.
Nguyễn Khê có chút mâu thuẫn, cảm thấy bây giờ là thời điểm tốt nhất và cũng là lúc tồi tệ nhất.
Cấp 3, cuối cấp, ngay cả một người giàu có như Chu Trừng cũng muốn học hành chăm chỉ, nhưng bất kỳ dấu hiệu nào của việc yêu đương sớm đều chắc chắn sẽ bị bố mẹ và giáo viên bàn tán.
Nếu gặp lại Chu Trừng sau khi học đại học xong hoặc đi làm, chỉ sợ lúc đó xung quanh cậu ấy đã có một đống cô gái xinh đẹp vây quanh từ lâu rồi. Đâu còn đến lượt cô sẽ trở thành bạch nguyệt quang của Chu Trừng và là mối tình đầu của cậu ấy?
Thấy Nguyễn Khê im lặng, Phương Đồng nghĩ rằng cô ấy đang gặp rắc rối vì "scandal" với Chu Trừng, liền nói: "Anh trai tớ là một hacker. Nếu cậu không thích bài viết này, vậy để tớ bảo anh ấy hack nhé?"
“Không cần.” Nguyễn Khê lắc đầu, cẩn thận ngẫm nghĩ lại, bài đăng này xuất hiện đúng lúc, trước đó cô đã chia sẻ “scandal” với nhiều người, nhưng duy nhất là cô chưa lên diễn đàn học đường với nam chính trong lòng mình.
Nếu Chu Trừng nhìn thấy, cậu ấy sẽ có biểu hiện như thế nào?
"Tớ và Chu Trừng chỉ là bạn học bình thường. Nếu bài đăng này bị hack, ngược lại sẽ làm cho người khác cảm thấy kỳ lạ."
Phương Đồng nhún vai: "Vậy được rồi, đúng là Chu Trừng rẻ mạt. Nếu không phải có cậu thì cậu ta làm sao có thể được đăng lên bài viết bài nóng,
ai sẽ chú ý đến cậu ta chứ."
Nguyễn Khê cong cong khóe môi.
A, thật là một bé củ cải nhỏ dễ thương và ngây ngô.
Nhưng điều này cũng có liên quan đến việc thấp kém của Chu Trừng.
Tuy rằng mấy người bạn học đều biết Chu Trừng nhà giàu có, nhưng bọn nhỏ này tam quan đều có quan điểm tích cực, họ chỉ nghĩ, giàu thì có liên quan gì, họ cũng không có ý muốn ôm chân.
Trong số những người bạn học giản dị chất phát và đáng yêu này, Nguyễn Khê đều cảm thấy mình là phù sa.
Xem ra, cô cả hai kiếp đều là mệnh không chân chính, tốt đẹp.
Thế giới chứa đựng trăm sông, có một ít người giống như cô dường như cũng không lo đến chuyện khong liên quan đến mình.
Nguyễn Khê đến cổng của tiểu khu, sau khi tạm biệt Phương Đồng, liền đi bộ đến toà nhà ký túc xá. Đây là một đơn vị tiểu khu, vẫn là ông cụ Nguyễn đã chia ra khi ông vẫn còn sống. Tất cả các thành viên trong cùng một đơn vị sống ở đây và mọi người đều rất thân thiết. Khi cô đi đến căn nhà thứ năm, cô đã bị nhét vào tay một quả táo và một quả cam, tất cả đều do những bác gái thích cô ở khu chung cư này tặng.
Nhà cô ở tầng 4, mỗi tầng có hai hộ.
Khi Nguyễn Khê đang lấy chìa khóa, cô nhận thấy nhà hàng xóm đang phát ra tiếng ‘cạch cạch cạch’, hình như đang kéo đồ đạc cồng kềnh, cô do dự một lúc, mở cửa và vô thức liếc nhìn sang bên đó, trên sàn nhà dì Mĩ Chi có một đôi giày thể thao màu trắng của con trai.
“Tiểu Khê đã về rồi đấy à?” Mẹ Nguyễn mặc bộ tạp dề, bưng một mâm từ phòng bếp đi tới.
Nguyễn Khê đóng cửa lại, thay dép lê, đi vào phòng ăn, vừa rót một cốc nước vừa hỏi: "Nhà dì Mỹ Chi sao vậy ạ? Thật là náo nhiệt."
Chẳng trách Nguyễn Khê tò mò như vậy.
Vương Mỹ Chi là nhân viên tài chính của đơn vị, năm nay ngoài 40 tuổi, vẫn chưa lập gia đình. Nghe nói rằng bố mẹ của bà ấy bị ép chết khi họ còn trẻ, nhưng bà vẫn chưa kết hôn và luôn ở một mình. Nhưng Nguyễn Khê lại nghĩ xem ra cuộc sống của Vương Mỹ Chi vẫn rất dễ chịu. Đơn vị có phòng, cùng loại với nhà cô, có ba phòng ngủ, một phòng khách và một phòng vệ sinh, lại còn có ô tô, chắc bao năm qua bà cũng tiết kiệm được không ít tiền. Vương Mỹ Chi về cơ bản không ăn tập thể, hoặc là ăn ở căng tin của đơn vị, hoặc ăn ở ngoài, thỉnh thoảng lại đi du lịch khắp đất nước.
Bà ấy không nói về bạn trai của mình, thậm chí bạn bè của bà ấy cũng hiếm khi đến, căn nhà luôn luôn yên tĩnh, đây là lần đầu tiên đột nhiên có tiếng động lớn như vậy.
Mẹ Nguyễn đặt mâm xuống, nói: "Con nhắc làm mẹ mới nhớ ra, nhà dì Vương có một người bà con xa đến đây sống, hình như là đến từ Bắc Kinh, là một nam thanh niên, trạc tuổi của con."
“Vậy sao.” Nguyễn Khê nghe vậy liền không còn hứng thú gì.
"Hôm nay ngân hàng lại có cuộc họp, bố con sẽ về hơi muộn, hai mẹ con chúng ta ăn cơm trước đi." Mẹ Nguyễn cười: "Thời tiết này sắp thay đổi rồi. Hôm nay mẹ sẽ thưởng cho con, lát nữa mẹ sẽ dẫn con đi mua quần áo đẹp."
Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên, tuy Nguyễn Khê cho rằng dù mình có mặc tấm khăn trải giường thì cũng là cô gái đẹp nhất, nhưng cô thật sự cần mua quần áo mới, lập tức nở nụ cười: "Vâng!"
Mẹ Nguyễn dừng một chút: "Mắt thẩm mỹ của mẹ không được tốt lắm. Đợi lát nữa gọi dì Vương của con đi để hỗ trợ, chiều nay bà ấy cũng đã hẹn mẹ đi mua sắm, hình như là cần mua quần áo cho đứa trẻ bên họ hàng.”