Tạ Gia Bảo cuống quít đứng lên, không thể tin được nhìn Lý Diễm, nàng theo bản năng lùi ra phía sau.
"Lý Diễm...."
Tạ Gia Bảo cảm thấy mình bị đùa giỡn, bị phu quân thích nam nhân của mình đùa giỡn. Lý Diễm hơi ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng, thấy vành mắt nàng đỏ lên, trong mắt ngân ngấn một tầng nước mỏng. Mắt hạnh trừng lên tròn tròn, giống như một chú nai con bị kinh động. Lòng Lý Diễm rung rinh, cơ hồ có chút nhịn không được muốn bắt nạt nàng, hắn vội dời ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Đồng tử Tạ Gia Bảo co lại “Lý Diễm, rốt cuộc huynh có ý gì?"
"Nàng vừa kêu ta là gì?" Lý Diễm nheo mắt, trong lòng có chút không vui, nhưng giọng nói vẫn rất nhu hòa nói "Bảo nhi, không phải chúng ta là phu thê sao? Nàng vậy là muốn tỏ ra xa cách với ta sao?"
Tạ Gia Bảo càng mở to mắt ngạc nhiên nghĩ thầm: Tên chết tiệt này có bệnh phải không.
"Vậy nên gọi là gì?" Nàng hỏi cho có lệ.
"Không phải nên kêu phu quân sao? Hôm qua Bảo nhi cũng kêu phu quân mà."
"Bảo nhi là để cho huynh kêu hả?" Tạ Gia Bảo bình tĩnh đứng lên.
Nàng ngước mắt, một đôi mắt hạnh sóng nước lóng lánh, trâm ngọc trên đầu hơi hơi đong đưa. Trên mặt nàng hiện rõ ràng sự tức giận không thể kiềm chế. Hắn đang muốn trêu chọc nàng chứ gì, không có cửa đâu, hắn lúc nào cũng muốn hạ nhục nàng.
"Nếu không thì Bảo nhi thích phu quân gọi nàng thế nào? Tiểu Gia Bảo? Tâm can nhi?" Giọng của Lý Diễm trở nên khàn khàn, ánh mắt thăm thẳm dừng trên cánh môi anh đào của nàng, môi nàng đẹp như cánh hoa, nếu nếm được nó nhất định hương vị sẽ rất tuyệt.
Bị hắn nhìn đến da đầu tê rần rần, tên chết tiệt này sao tự nhiên trở nên lưu manh thế chứ, Tạ Gia Bảo nghe mà cả người nổi da gà đầy người, nàng chỉ hận không thể xé toạc túi da này của hẳn xem rốt cuộc bên trong là con quỷ giả dạng quỷ gì?
Tạ Gia Bảo kìm sự xúc động, cảm thấy trước hết nên rời khỏi cái chỗ làm cho nàng không thoải mái này “Ta đi ra ngoài, huynh nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa huynh sai hạ nhân thu dọn đồ đạc của huynh qua phòng đi, tránh cho bà bà tức giận, nhưng chúng ta vẫn sẽ ngủ riêng."
Nói xong, nàng chạy nhanh ra ngoài. Như là đang sợ hãi sẽ bị người truy đuổi sau lưng, bước chân Tạ Gia Bảo phóng nhanh như bay, trở lại phòng của mình, ầm một tiếng đóng cửa lại, lưng dựa ở trên tường nàng nặng nề mà thở ra từng hơi.
Lý Diễm ngửi ngón tay còn lưu mùi hương nhàn nhạt của nàng. Gương mặt trắng nhợt điềm đạm, toát lên một vẻ tao nhã, hắn mỉm cười từ từ nhìn ra phía bên ngoài, giống như tiên tử hạ phàm xuống nhân gian. Nỗi nhớ nhung của hắn về Tạ Gia Bảo chưa bao giờ nguôi ngoai. Nàng giống như là một hạt giống cắm rễ sâu trong lòng hắn, sau đó theo thời gian dần nảy mầm lên, cuối cùng trở thành một cây đại thụ. Trong lòng hắn, trong đầu hắn tràn đầy hình ảnh nàng, chỉ có nàng.
Không vội, Tạ Gia Bảo, tương lai chúng ta còn dài... Bởi vì ta... chính là Phó Quân Hách đã sống lại.....