Sủng Thê Vô Độ: Phu Quân Đoạn Tụ Sủng Thê

Chương 6

Lý Diễm tỉnh lại, thở dốc từng cơn, trên trán chảy xuống từng giọt mồ hôi lớn, mặt không có một chút huyết sắc, đại phu bắt mạch cho Lý Diễm không ngừng thốt lên “Kỳ lạ quá! Thật là kỳ lạ quá!”

Mọi người đều kinh ngạc, trong tình huống đáng kinh ngạc này tất cả lại khóc vì quá vui mừng.

Cặp mắt màu hổ phách tĩnh mịch sâu hút nhìn chằm chằm vào Tạ Gia Bảo, làm cho nàng có chút hoảng sợ.

"Phu... Phu quân!" Tạ Gia Bảo gọi hắn một cách cẩn thận.

Nhìn hắn có thể chết đi rồi sống lại, trong lòng nàng mừng lắm, tuy rằng hắn đối xử với nàng không vui vẻ gì, nhưng nàng cũng không muốn hắn chết.

Trong mắt Lý Diễm hiện lên vẻ khó tin, hắn vung tay “Các người ra ngoài hết đi, ta không sao!"

Lúc rời khỏi thư phòng, Tạ Gia Bảo không nhịn được quay đầu nhìn lại Lý Diễm, đúng là Lý Diễm của trước kia, nhưng cảm giác có chút nào đó không đúng lắm. Giống như đã thay đổi thành một người khác vậy.

Ngày hôm sau, Tạ Gia Bảo vào thư phòng của Lý Diễm, làm tốt trách nhiệm thê tử hầu hạ hắn uống thuốc. Sau lưng Lý Diễm có lót một cái gối dựa vào đầu giường, bà bà cũng ngồi trên ghế bên cạnh. Nàng có thể cảm giác được, từ lúc mình bước vào gian phòng này đến giờ, tầm mắt Lý Diễm luôn như có như không xẹt qua người nàng, có chút không kiêng dè gì. Bà bà nhìn Tạ Gia Bảo nói “Diễm nhi xem như cũng là dạo từ quỷ môn quan trở về, trước kia Diễm nhi không muốn bệnh tình làm gánh nặng cho con, vẫn luôn ở thư phòng, hiện tại để tiện chăm sóc, con nên để Diễm nhi dọn về phòng đi!"

Tạ Gia Bảo cúi đầu không lên tiếng, chờ Lý Diễm tìm cớ nói qua loa thuyết phục bà bà, nhưng chờ mãi vẫn chỉ thấy trong phòng yên ắng... Tạ Gia Bảo cảm thấy kì lạ ngẩng đầu nhìn Lý Diễm, đưa mắt ra hiệu cho hắn. Vậy mà hắn lại nhắm mắt dưỡng thần không thèm nhìn nàng, cũng không phản bác lại.

Vậy là có ý gì? Tạ Gia Bảo ngẩn ra. Nàng chỉ đành phải đáp ứng với bà bà.

Đến khi bà bà đi rồi, Tạ Gia Bảo hỏi “Sao lại vậy hả?"

Lý Diễm ngoắc ngoắc tay với nàng, Tạ Gia Bảo biết giờ hắn vẫn còn suy yếu, nên tiến đến gần hắn cúi người xuống. Khóe miệng Lý Diễm cong lên, ngón tay cầm những lọn tóc rủ xuống của nàng, ngữ khí cực kì mập mờ “Mẹ nói, bây giờ ta cần phải được phu nhân chăm sóc."

Môi mỏng hắn nhếch lên, ánh mắt thâm thúy, như trộn lẫn đè nén và hưng phấn..

*Nam chính chính thức lên sàn!!!