Chap 42: Những Nữ Giảng Viên Xinh Đẹp
" Cheonjang Ba. Dậy đi dậy đi..." bạn nữ ngồi trước mặt quay xuống lây ngươi Trần Thanh đang gục ra bàn.
"gì đấy để cho tớ ngủ đi!" Trần Thanh nằm úp mặt lên bàn, xua tay ý bảo người kia không cần quan tâm mình.
"Vào học rồi. Giảng viên cũng sắp đến! Cậu quên hôm nay là dự giờ đầu năm hay sao? Ấy... vào tới nơi luôn rồi!" người đó mặc cô mà quay lên.
"phiền phức."
Trần Thanh ngốc đầu dậy nhìn giảng viên môn Hoá và những giảng viên khác gồm ba người nam và hai người nữ bước vào lớp...
Ở cuối lớp chỉ có hai bàn trống, nên họ đã chia nhau ngồi, một bàn có hai người ngồi cũng là hết bốn người nên còn dư một.
"Mona, cô hãy qua ngồi cùng em ấy nhé!" giảng viên môn Hoá nói, vì chỉ có mình cô là ngồi riêng một mình, Trần Thanh đành thở dài ngồi nhích vào trong một chút.
Hoá. Là môn học mà cô cực ghét nhất, phiền nhất mà cô từng biết. Nhưng cũng khổng thể nói là cô quá tệ với môn này, nắm bắt được cũng hơn 50% nha...
Mắt của cô bắt đầu sụp xuống rồi! Buồn ngủ quá đi mất.
Cô cố gắng kiềm chế, lấy hai tay banh mắt mình ra.
Không được rồi không được rồi, thời tới cản không nỗim Thôi ngủ xong rồi tính...
Cô quyết định nằm xuống ngủ mặc kệ kế bên mình là ai, mặc kệ sự đời có gì.
Nữ giảng viên xinh đẹp ngồi kế bên Trần Thanh đang ghi ghi chép chép bỗng nét viết bị lệch đi vì... Tên ham ngủ kế bên đã chiếm sang bên bàn của cô rồi!
Nữ giảng viên đó mỉm cười gian hiểm...
_______
"Cheonjang Ba... dậy nào, bó tay với cậu thật, giảng viên ngồi kế mà cũng ngủ được. Cậu đúng là con Mèo ham ngủ mà!"
"oáp... Chuyện gì hả?" Trần Thanh lại bị đánh thức dậy, cô vương vai ngáp một cái.
"phụt... Haha... Xem mặt cậu kìa!"
"há há. Trời đất"
Mọi người xung quanh tụ lại cười cô làm Trần Thanh méo mặt vẫn không hiểu chuyện gì.
Một bạn gay đã đưa cho cô cái gương nhỏ, cô nhìn người đó rồi nhìn chiếc gương, cũng cầm lấy rồi soi mặt mình.
"ÁAAAAA... LÀ AI LÀM....?" Cô hét lớn làm ai ai cũng phải bịch hai tai mình lại, nhưng miệng vẫn còn cười.
"đúng là cậu rất mê mèo ha. Nhìn xem râu mèo này cả mũi nữa, cái miệng kìa. Cưng ghê"
"haha" tất cả vẫn cứ cười như chọc tức cô. Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có một người là ngồi kế cô khả nghi nhất thôi. Chính là cô ta làm chứ không ai hết, hít hà... Cô sẽ giữ mối thù này, chạy đi rửa mặt cái đã...
Cũng tại một nơi nào đó... Có người đang che miệng cười khúc khích làm xung quanh ai cũng khó hiểu...
"Mona. Cô làm gì cười mãi thế?" một giảng viên khác hỏi
"À không có gì đâu... Đừng để tâm tới"
"Không để tâm sao được. Đáng nghi lắm nha..." Giảng viên nữ khác tựa vào tường nhìn Mona.
"nghi cái gì? Cậu tào lao quá, tránh ra đi" Mona đẩy cô ta ra
"haha... Cậu đã thương thầm ai à!" người đó nửa thật nửa đùa nhìn Mona bỏ đi.
_______
"cái tên Sâu ngủ này. Cậu dậy giùm cái đi, giảng viên đã đến rồi kìa!" bạn học nữ lây người Trần Thanh dậy.
"hở?" Trần Thanh mặt ngu ngốc đầu dậy.
"giảng viên kìa, đứng lên"
"ờ!" cô ngu người đứng dậy
"e! Tên gì?" giảng viên đó chỉ tay về phía cô, cô nhìn phía sau là bức tường rồi nhìn lại mình. Là cô ư?
Ể, đây không phải bạn cùng trường đã chỉ đường đi cho mình sao? Anh em gì không biết, không phải cùng tuổi à!
"ủa. Người đó là giảng viên của lớp sao?" Trần Thanh kéo áo bạn nữ bàn trên hỏi.
"ừ giảng viên môn Anh, tên là Ahn Joon cực kỳ khó tính. Mà cô hỏi cậu tên gì kìa!"
"chết quên mất."
Chợt nhớ ra, nhìn lên phía trên cô chỉ thấy một người xinh đẹp và... Sát khí đằng đằng xung quanh, cả lớp nhìn cô. Vì... Cô ta chưa cho ngồi, đứng nãy giờ rồi.
"cả lớp ngồi xuống. Còn em kia hết giờ ở lại gặp tôi" Nữ giảng viên Anh đó chỉ về phía cô xong đi đến bàn giáo viên.
"chết rồi! Giờ sao?" Cô ngồi xuống méo mặt.
"sao trăng gì nữa. Ở lại thôi!" bạn nữ phía trên nhún vai cũng bó tay.
"cho chừa cái tật ngủ nhé! Mèo con... Haha"
"phải gọi là mèo ngủ mới đúng"
Cả lớp xúm lại nhau trêu cô, mạnh ai nấy cười làm người trên kia hết sức bực mình nên đã cầm chồng sách đập xuống bàn.
"*rầm*
"có im lặng hay không?"
"..."
________
Hết tiết. Trần Thanh quên mất chuyện ở lại nên đã đi theo đám đông về.
Ahn Joon (Nữ giảng viên Anh) vì ghi chép sổ sách nên cũng chả để ý, đến khi xong việc thì... Trong lớp không còn một ai.
Cô ta như bốc hoả, lần đầu tiên có người khi dễ cô như vậy. Dám xem lời nói cô không ra gì.
"này. Cậu không ở lại hả?"
"chết mợ... Tớ quên mất!" *đánh lên trán* đang đi về đến bãi giữ xe thì có người nhắc. Mà nhắc chi sớm vậy? Huhu.
"chết cậu thật rồi, chắc là cô đang giận dữ lắm đó!"
"cậu gan lớn rồi!"
" không chừng cô ta đang tìm cậu để xử lý, phạt cậu đủ thứ... Chắc là vậy rồi!" bạn gay kia xoa cằm nói để hâm nóng tình hình.
Trần Thanh mặc kệ lời hù doạ của mọi người, cô ba chân bốn cẳng chạy lên lớp, cả đám nhìn cô rồi lắc đầu... Xem như cầu chúc may mắn cho cô đi
Thấy Ahn Joon đang thu xếp đồ đạc để chuẩn bị về, cô thở phào vì may mà cô ta vẫn còn ở lớp. Trần Thanh hít thở thật đều rồi đi vào trong.
"cô ơi!" Trần Thanh nói thút thít vừa đủ nghe, đầu thì cúi xuống như biết lỗi.
"em xin lỗi. Em quên mất mình phải ở lại nên đã đi về. Em xin lỗi" Trần Thanh cúi người xin lỗi liên tục người kia.
Ahn Joon dừng hoạt động, khoanh tay nhìn người trước mặt.
"sao không về?" cô ta hất mặt nói.
"em xin lỗi mà! Tại vì em quên..."
"tên gì?"
"dạ..." Trần Thanh ngước lên nhìn rồi lại nhìn xuống nền gạch mà trả lời.
"Cheonjang Ba... Ạ!"
"tôi không đáng để em ngước lên nhìn?"
" không phải ạ... Tại vì... Cô đáng sợ thế ai mà dám nhìn" Trần Thanh nói nhỏ
"hả?"
"à không... Em xin lỗi cô một lần nữa, cô có thể phạt em bất cứ điều gì ạ!"
Trần Thanh bây giờ giống hệt như chiếc biệt danh kia mà lớp đặt cho. Quả thật là mèo con hiện hình nếu như người đứng trước mặt là Ách Hân thì nàng ấy sẽ ôm chặt cô vào lòng rồi!
Tự nhiên nhớ Ách Hân quá!
"được rồi! Về đi. Lần sau lễ phép lại một chút." cô ta cầm túi xách bước đi
"cô không phạt em hả?" Trần Thanh đi theo sau.
"muốn lắm sao? Vậy thì quét rác khắp trường đi!" cô ta đang đi thì quay lại nhìn cô, Trần Thanh rén người ôm balo chạy đi.
"thôi ạ! Vậy thì em về trước. Tạm biệt cô..."
Sao trong trường học này lại có những nữ giảng viên xinh đẹp thế nhở? Làm mình đau mắt quá!