Chap 41: Cheonjang Ba. Mèo Con
Hôm nay là ngày đầu tiên Trần Thanh đến trường đại học như thế này nên lấy tất cả sự bất ngờ của cô. Ngôi trường to hơn cả sân bay ở Việt Nam nên chắc chắn sẽ không thể đi bộ được, đang suy nghĩ không biết phải làm thế nào để vào trong thì cô nghe tiếng động cơ của xe máy. Là xe moto.
Cô quay lại nhìn, đằng xa là một người thanh niên đang chạy xe đến. Cô dơ tay để lấy sự chú ý của người đó.
"wow, lớp mình là lớp nào ta...?" Trần Thanh như ở dưới quê lên Sài Thành, không biết cái gì cả lại càng không biết bảng thông báo ở đâu. Nên là cô đi lòng vòng nảy giờ.
Đang đứng ngây ra đó vì mệt thì có người đi ngang qua, cô như có được tia hy vọng làm sáng cả mắt lên, vội đến hỏi ngay người đó.
"à... bạn gì ơi! Có thể chỉ mình bảng thông báo đâu được không?" Trần Thanh quên mất nên đến hỏi người ta bằng tiếng Việt, thấy người đó đưa ra vẻ mặt khó hiểu nhìn mình nên mới sực nhớ ra. Cô cười xoà rồi hỏi bằng tiếng Hàn.
"Bạn?" người đó chau mày hỏi lại.
Bây giờ đến phiên cô khó hiểu, nhìn từ dưới lên trên rồi trên xuống dưới người đó. Không phải học cùng trường sao? trẻ măng thế kia cô không tin đây là cô giáo nha.
"có gì sao?"
"Không. Bảng thông báo ở đằng kia, đi thẳng một chút rồi quẹo trái."
"vâng, cảm ơn nha..." Trần Thanh lễ phép cúi người chào rồi chạy đi theo sự hướng dẫn của người đó.
"lớp chuyên Anh. Toán. Hoá sao?"
"trời đất, mình là chuyên Văn Lý Địa mà... Sống sao nổi đây? Mình toàn ngu mấy môn đó huhu"
Cả trường giờ chỉ còn Trần Thanh lang thang ở phía ngoài, nhưng không phải là sự hối hả chạy nhanh lên lớp mà là đi từ từ lên lớp. Trước sau gì chả trễ, vội vả làm gì mệt thân hơn.
Đứng trước cửa lớp, ngước nhìn bảng lớp "Phòng 2 chuyên Anh.Toán.Hoá"
Cô nuốt nước bọt rồi hô lớn làm cho mọi người ở lớp đều quay sang cửa nhìn mình.
"Thưa cô. Em vào trễ."
Giảng viên đứng ở bục nhìn Trần Thanh rồi mỉm cười.
"vào đây"
"dạ..." Trần Thanh ngoan ngoãn bước vào, nhìn trong lớp mòm O mắt A.
Lớp toàn nữ, đếm trên đầu ngón tay có khoảng 5 người là nam, nhìn cũng đủ biết là có ba người LGBT và hai người còn lại là nam tính hẳn hoi.
"em tên gì?"
Nghe giảng viên kia hỏi xong đột nhiên cô cảm thấy có con quạ màu đen đang bay ngang qua đầu mình.
*Quạ.........quạ..........quạ........*
Chết chưa... Ba còn chưa nói mình tên gì nữa, tên tiếng Việt sao được đây.
Quên nữa, lúc ở trên máy bay, ba đã đưa cho mình đóng sách học tiếng Hàn, vì bản thân cũng đam mê thấy nó hay nên cũng học hỏi đôi chút, dù gì cũng không ngu đến mức không biết gì cả. Một chút tiếng Hàn và một tẹo tiếng Anh cũng giúp mình giao tiếp xúc rồi. Nhưng bây giờ xét về kiến thức của Google... Theo tiếng Hàn cô tên là Cheonjang Ba (천장 바). May quá, mình mới tìm đến Google dịch khi tối.
"à... Tớ tên là Cheonjang Ba, mong các cậu giúp đỡ tớ thật nhiều" Trần Thanh cuối đầu chào.
Cả lớp ai cũng che miệng cười khúc khích vì họ đều cùng chung một suy nghĩ rằng, trong lớp này không phải chỉ có Jijung (một bạn nữ trong lớp) là lùn mà người đứng trước mặt đó là Lùn nhất...
"được rồi, ở phía dưới còn bàn trống em mau xuống đó ngồi đi." Trần Thanh gật đầu rồi đi xuống.
Cô vừa yên vị xuống ghế thì có một bạn nữ bàn trên quay xuống nói với cô.
"나는 당신이 수업에서 가장 낮은 신장을 가지고 있다고 생각합니다!"
(Này, Tôi nghĩ bạn có chiều cao thấp nhất trong lớp đấy!)
"gì?... What? What are you talking about?"
"âyda... Cậu là người nước nào thế?" người đó nói tiếng Anh
"ah, tớ là người Việt!"
"Vietnamese?" người đó la to bất ngờ.
"âys... Nhỏ tiếng lại chứ" Cô chòm tới bịt miệng người đó lại.
"haha.. " người đó gỡ tay cô ra rồi cuời
Cả lớp và giảng viên đều nhìn Trần Thanh... Không phải chỉ có mình bạn nữ này ngạc nhiên mà mọi người đều cùng chung cảm xúc với nhau.
"Vietnamese? Em là người Việt sao Cheonjang Ba?" giảng viên đó to mắt hỏi cô.
"ơ... Dạ..." cô gãi đầu cười trừ.
"cả lớp này!" giảng viên vỗ tay lấy sự chú ý của lớp
"lớp chúng ta có thành viên mới là người nước bạn nên chúng ta giúp bạn học thật nhiều nhé!"
"DẠ..." cả lớp đồng thanh.
"xem ra em còn chưa hiểu tiếng Hàn nhiều phải không Cheonjang Ba?" giảng viên đó nói tiếng Anh.
Cô không nói gì chỉ gật đầu cho có lệ.
Xem ra ngày đầu tiên đi học ở một nơi xa lạ như thế này cũng không gọi là lạc lõng và nhàm chán nhỉ.
Hôm nay cô được kết bạn với rất nhiều người, đúng thật cô là người bé nhất lớp nên bạn nữ Vịt Lùn kia đã bị cô tước đoạt danh hiệu, hiện tại Cheonjang Ba đang đứng đầu lớp với chiều cao thấp nhất. Còn được gọi là mèo con.
________
"ngày hôm nay sao rồi! Ổn chứ?" Phạm Hồng hỏi cô
"ổn. Tôi được kết bạn rất nhiều, cô biết không cả lớp đã cùng nhau đặt biệt danh cho tôi đấy..."
"cái gì?"
"mèo con. Cô thấy sao, cũng hay ha... Dễ thương..."
"ừ, chắc dễ thương..." Phạm Hồng bĩu môi.
"thái độ đó là sao hả?"
"tôi biết vì sao cả lớp gọi cô như vậy rồi!"
"sao?"
Phạm Hồng tự nhiên đang nấu ăn thì lại đứng đối diện cô, đặt tay lên đầu mình và đầu của người trước mặt.
"lùn như thế này!"
Đúng thật là cô chỉ đứng tới mũi Phạm Hồng, như là một lời sỉ nhục, cô gạt tay người kia ra khỏi đầu mình.
Phạm Hồng xoa đầu cô nói
"uống nhiều sữa vào cho cao đi nhóc." Xong cô ta trở lại với công việc mình, làm Trần Thanh như tức điên lên.
"hừ, cái cô osin này. Tôi ghét cô....."
______
"ngày đầu tiên đến lớp thế nào rồi! Thích nghi tốt không?" ông Trác hỏi khi hai cha con gặp mặt nhau ở phòng khách.
"dạ. Ổn hết ạ!"
"ừ vậy thì được rồi! Con nhờ người giúp việc đó dạy thêm tiếng Hàn cho con. Điều đầu tiên ở đây là học tốt tiếng Hàn cái đã."
"con biết rồi!"
Cô gật đầu đi về phòng mình, hình như hôm nay cô chưa nói chuyện với người kia nhiều. Nhớ quá đi mất!!!
Cô đến bàn học mở laptop lên, bấm vào mục đăng nhập Facebook để gọi điện video cho Ách Hân...
"a, Àn Nhon Ha Sê Yô..."
"này, mới ở bên đó có mấy ngày mà nói tiếng Hàn với tôi rồi à!" Ách Hân ngồi ghế khoanh tay, bắt chéo chân nhìn vào laptop nói đúng hơn là nhìn người yêu trong màn hình phát sáng kia.
"haha, đùa chị thôi. Em muốn nói với chị là ngày đầu tiên em đến lớp rất ổn nên chị đừng lo cho em nhé!"
"ừ, tôi biết rồi!"
"và tôi cũng muốn nói với em rằng tôi... Đã được phân làm Chủ tịch của tổ Văn. Nhưng không có em ở đây ăn mừng cùng. Tiếc ghê..." Ách Hân làm mặt buồn.
"ha, chị chờ nhé! Em đi lấy cái này đã."
Trần Thanh chạy xuống bếp, mở tủ lạnh ra tìm thứ gì đó, thấy chai màu xanh xanh giống chai bia nên cô đã cầm chạy lên phòng ngay sau đó.
"chị xem gì này!" Trần Thanh đưa chai thủy tinh trước màn hình.
"em sẽ ăn mừng cùng chị, em cũng không muốn thấy chị tiếp xúc với chất có men cồn nên em sẽ uống thay chị nha haha..."
Trần Thanh khui nắp chai rồi cầm uống.
"Ách... Đắng. Cái này khó uống thật, không phải là bia hay sao?" Trần Thanh nhìn kỹ lại cái chai mình đang cầm vì mùi vị nó rất lạ.
"đồ ngốc. Đây là rượu, rượu Soju đấy!" Ách Hân bật cười với tên ngốc này, rượu này nổi tiếng đến thế ai mà chả biết nhưng tên ngốc trước mặt nàng lại không biết. Thật bó tay!!
"vậy à! Uống vậy được rồi!" Trần Thanh để sang một bên, ngồi ngay ngắn lại nhìn nàng.
"vậy xem như em đã ăn mừng cùng chị rồi, đừng buồn vì không có em ở bên nha..." Trần Thanh đưa tay xoa đầu nàng nhưng... Thực chất chỉ là xoa máy laptop.
"đồ ngốc này! Em làm tôi muốn khóc rồi đây!" Ách Hân chấm chấm nước mắt, nàng thực sự rất xúc động bởi cái tên người yêu với tính cách trẻ con này, nàng sẽ không bao giờ ngừng yêu con người này đâu.
"chị đừng khóc mà! Em sẽ khóc theo đó! Cười lên nào. Smile"
Cánh cửa bỗng xuất hiện một khe hở. Ngay sau đó cũng khép lại thật nhanh.
"thật cảm động."
_______