Tăng Bác Trì sau khi nhận lấy không mở ra ngay lập tức mà chỉ ước lượng trong tay: “Ít như vậy?”
Ngô Đông có chút bất đắc dĩ, cái trán ngăm đen dưới sức nóng của mặt trời mà rịn ra một lớp mồ hôi mỏng: “Điều tra người một nhà mà anh Trì. Thu nhập của bọn em được mấy đồng anh đều biết, nước chảy mỗi tháng chỉ có một chút như vậy, lúc in ra được mấy tờ giấy chứ?”
Nếu không phải Ngô Đông tin tưởng vô điều kiện vào trực giác và suy đoán của Tăng Bác Trì, nếu có ai kêu anh ta điều tra tình trạng tài chính của những người anh em ngày đêm công tác cùng nhau, anh ta cũng trăm lần không tình nguyện trong lòng.
Ngô Đông chỉ ngón trỏ lên trời, chỉ chỉ lên trên: “Còn về người ở trên, hiện tại em không tra được, cũng không dám tra, sợ rõ ràng quá sẽ bị rút dây động rừng, dù sao em cũng không nằm trong ủy ban kỷ luật.”
Tăng Bác Trì kẹp túi giấy dưới cánh tay, anh ta móc ra hộp thuốc nhăn dúm dó từ trong túi quần, rút ra một điếu ném cho Ngô Đông: “Tài liệu bên trong cậu xem qua chưa? Có ai khả nghi không?”
Ngô Đông châm lửa cho Tăng Bác Trì trước, rồi mới châm lửa cho chính mình.
Anh ta hút vào, phun ra một hơi rồi cẩn thận mở miệng: “Thông qua tình trạng thu nhập thì không nhìn ra nguyên do, nhưng em có được nghe kể một việc.”
Tăng Bác Trì nhướng mày nhìn anh ta: “Cậu nói thử xem.”
“Này! Mọi người dừng công việc lại nghe tôi nói chuyện này đã!”
Ngô Đông vỗ tay giòn giã, lớn giọng: “Anh Trì bảo tối nay chúng ta sẽ đi Phúc Lâm Môn ăn hải sản! Mọi người mau gọi điện thoại báo cho gia đình đi!”
Tiếng hoan hô vang lên trong văn phòng.
“Wow, vậy tối nay phải ăn sạch hầu bao của anh Trì mới được!”
“Mọi người đều có phần à?”
“Thông báo làm gì! Tôi đã tham gia vào tổ chuyên án mấy tháng, ngày nào cũng không về nhà, vợ tôi sẽ không nấu phần cơm của tôi đâu.”
“Ha ha ha, vợ anh đang cho anh cơ hội ra ngoài ăn trực một cách quang minh chính đại đó!”
“Đồ chết tiệt, cút đi!”
Mặc dù Mạnh Linh là cô gái duy nhất trong tổ chuyên án, lại có xuất thân đặc biệt, nhưng các ông lớn không vì sự hiện diện của cô ta mà kiềm chế những câu chuyện thô tục và lời lẽ bẩn thỉu.
Điều này là do Mạnh Linh yêu cầu khi mới gia nhập tổ.
Cô ta hy vọng mọi người sẽ không biệt đãi hay phá lệ chiếu cố mình chỉ vì giới tính và thân phận.
Cô ta đã quen với kiểu trò chuyện ồn ào không đâu vào đâu của những người đàn ông này, còn có thể hùa theo chế giễu vài câu: “Lão Từ, không nấu phần ăn của anh cũng bình thường thôi, anh không có thời gian để nộp thuế luôn à.”
“Ha ha ha ha ha.” Một trận cười vang lên.
Một câu nói đa nghĩa đã khiến người đàn ông bị chế giễu phải bất lực nhận thua: “Bà cô, tôi thua rồi, xin tha cho tôi đi.”
Lần này ngay cả Ngô Đông cũng cười to: “Mạnh Linh, cô rất được đó, nếu để cục trưởng Mạnh biết cô đã bị chúng tôi làm hư, vậy chắc tôi phải dẫn toàn bộ tổ chuyên án đến nói chuyện mất!”