Mạnh Linh không hề khách sáo liếc anh ta một cái, đang định nói cấm không được nhắc tới lão Mạnh trong văn phòng thì thấy một người đàn ông vừa bước vào và đứng ngay sau Ngô Đông, cô ta bèn im lặng như một con chuột.
Ngô Đông thở dài, nói Mạnh Linh khi mới vào tổ vẫn là một hoa khôi cảnh sát duyên dáng, nghe những lời thô tục thì lập tức đỏ mặt, nhưng bây giờ tự mình nói những lời đó mà mặt vẫn vẫn không đổi sắc, tổ chuyên án đúng là một nơi khiến con người thay đổi.
Đột nhiên anh bị gõ mạnh vào gáy.
“Làm gì vậy? Lại ở đây bắt nạt một cô gái nhỏ?” Tăng Bác Trì cuộn túi văn kiện lại rồi gõ gõ lên đầu Ngô Đông, hỏi: “Đã thông báo chưa?”
Ngô Đông xoa gáy: “Đã báo với đội của chúng ta rồi, bây giờ em sẽ đi thông báo cho đội 2 và đội 3.”
Đội 1 phụ trách chống Mafia, đội 2 phụ trách tội phạm kinh tế và mạng, đội 3 phụ trách chống ma túy.
Phạm vi phạm tội của Hội người mù liên quan đến nhiều mảng, ngoài buôn ma túy còn có đánh bạc trực tuyến và mua bán vũ khí.
Cục thành lập một tổ chuyên án, điều một số người từ đội 2 và đội 3 đến giúp đỡ.
Tổ này do Tăng Bác Trì chỉ huy, sau khi vụ án kết thúc, những người từ đội 2 và đội 3 sẽ trở về đội của họ để xử lý các vụ khác.
Ngô Đông đi xuống văn phòng của đội 2 trước, sau đó đến đội 3.
Khi gặp Lương Vĩ Toàn đang nói chuyện điện thoại ở cầu thang, Ngô Đông lên tiếng chào hỏi, Lương Vĩ Toàn ra hiệu cho anh ta đợi một lát.
Lương Vĩ Toàn nói vào trong điện thoại: “Bảo bối, anh có việc phải làm. Khi nào xong việc anh sẽ gọi cho em.”
Sau khi cúp máy, cậu ta vui vẻ nói với Ngô Đông: “Anh Ngô, anh tìm em có việc gì sao?”
Ngô Đông gật đầu, nói chuyện ăn tối với cậu ta rồi hỏi: “Tối nay cậu hẹn hò với bạn gái rồi à?”
Lương Vĩ Toàn lắc đầu nói: “Mấy hôm nay cô ấy đi công tác.”
“Được, vậy tối nay tan ca thì đến thẳng Phúc Lâm Môn nhé.” Ngô Đông dặn dò.
Khi cánh cửa phòng hỏa hoạn nặng nề đóng lại, Ngô Đông mới nhấc chân bước lên lầu.
Nụ cười trên mặt anh biến mất, nghĩ đến những chuyện nói cùng anh Trì trên sân thượng ban nãy.
Lương Vĩ Toàn là một cảnh sát hình sự trẻ của đội 3, nhỏ tuổi hơn Ngô Đông.
Cậu ta đã đến cục thành phố được 3 năm, làm việc nghiêm túc và chăm chỉ, có mối quan hệ tốt với đồng nghiệp.
Bạn gái cậu ta là người địa phương, mới vào đời được hai ba năm.
Ngô Đông thường tụ tập với bạn bè ở đội ba.
Người của đội bên đó nói rằng Lương Vĩ Toàn thỉnh thoảng phải sứt đầu mẻ trán với cô bạn gái nhỏ này.
Cô ấy thúc giục cậu ta mua nhà kết hôn, nhưng với khả năng tài chính của Lương Vĩ Toàn, muốn dừng chân ở Dương Thành vẫn có chút khó khăn.
Nếu gia đình có thể giúp đỡ một phần để trả khoản ban đầu, Lương Vĩ Toàn hoàn toàn có thể mua được một căn nhà bằng khoản tiền tiết kiệm và thắt lưng buộc bụng mỗi tháng để trả góp.