Cô Nàng Sát Thủ

Chương 56: Lần phát sóng trực tiếp cuối cùng

Thạch Bạch Anh bĩu môi, anh ta cần phải sửa kiểu tóc.

Anh ta cầm di động lên, muốn đặt trước lịch tạo hình với “nhà tạo hình”.

Brrr --- brrr ---

Lúc này, có một cuộc gọi đánh tới, số điện thoại mở đầu bằng +41, Thạch Bạch Anh nghe máy rất nhanh.

Giọng nói anh ta trở nên mềm mại trong nháy mắt: “Alo, tiểu Mẫn.”

Bên kia có một giọng nữ nhẹ nhàng đầy kích động: “Anh! Bây giờ anh đang làm gì vậy?”

“À, mới vừa xem một bộ phim…” Thạch Bạch Anh nhìn trang web nằm ở trong góc màn hình, nhóc điên kia vẫn còn đang nói lời cảm ơn.

Anh ta đánh trống lảng sang đề tài khác: “Em thì thế nào? Sao hôm nay rảnh rỗi gọi cho anh vậy? Đang ở cửa hàng bán hoa sao?”

“Đúng vậy, đêm nay em ăn cơm ở nhà Rachel, cửa hàng bán hoa đóng cửa sớm một chút.”

Thạch Tâm Mẫn đặt bó hoa đêm nay sẽ được tặng cho người lên đùi, chỉnh sửa lại nó.

Sau khi đưa mắt ra hiệu với nhân viên cửa hàng, cô ta tự di chuyển xe lăn ra bên ngoài cửa hàng: “Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi em à? Đã gần nửa tháng rồi mà anh chưa gọi điện thoại cho em, gần đây công việc bận đến vậy sao?”

Thạch Bạch Anh ngẩn ra: “Nửa tháng? Đã lâu như vậy rồi sao?”

“Đúng vậy!”

Thạch Bạch Anh đúng là không ý thức được bản thân đã lâu như vậy mà chưa gọi điện thoại cho Thạch Tâm Mẫn, anh ta nhanh chóng thấp giọng nói khẽ: “Sorry, gần đây bận quá. Chờ đến khi anh làm xong công việc trong tay đã rồi sẽ tìm tới em.”

“Được rồi, anh đừng có quỵt nợ nữa đấy.”

Thạch Bạch Anh cười: “Những việc mà anh đã hứa với em, có việc nào mà anh chưa làm được không?”

“Vậy thì em chờ anh vậy. Gần đây dưới lầu chung cư có mở một nhà hàng Trung Quốc, miến xào chay ăn rất ngon, chờ khi nào anh tới đây em dẫn anh đi ăn thử.”

“Được.”

Xe lăn đi nhanh trên đường phố, Thạch Tâm Mẫn bỗng nghĩ đến cái gì, thở dài: “Anh, sau khi anh tới, chúng ta cùng nhau về nước Mỹ một chuyến đi. Đã lâu rồi chưa về nhà thăm ba mẹ.”

Ngón tay thon dài trong nháy mắt siết chặt di động lại, đốt ngón tay anh ta trở nên trắng bệch, nhưng anh ta rất nhanh đã thả lỏng ra.

“Được, anh đồng ý với em.” Thạch Bạch Anh nói.

***

“… Được rồi, vừa rồi chính là đoạn cảm ơn những bố đường đêm nay.”

Xuân Nguyệt chắp tay trước ngực, cười với màn hình: “Tiếp theo, em muốn nói một chuyện với các anh trai đây.”

Trên màn hình nhanh chóng lướt qua những hàng chữ “Làm sao vậy?”, “???”.

Ở trong đó còn xen kẽ không ít không đồng ý mà hỏi mức tặng quà để có mã WeChat của cô, hỏi về nhóm đóng phí hàng tháng, thậm chí còn hỏi về phí phát sóng riêng.

“Hôm nay là lần phát sóng trực tiếp cuối cùng của em. Học phí em cần đã đủ rồi, tiếp theo em cần chuẩn bị đi nước ngoài nên sẽ không trực tuyến.

Hữu nghị nhắc nhở một chút, chính chủ không phát sóng riêng, không có mức tặng quà để có mã WeChat, không mở nhóm đóng phí hàng tháng.

Mọi người cẩn thận đừng để bị đánh lừa nhé. Cảm ơn các anh trai, các chú trong khoảng thời gian này đã ủng hộ và tặng quà cho em.

Chúc mọi người sống một cuộc sống hài lòng như ý ở hiện thực.”