Cô Nàng Sát Thủ

Chương 16: Tăng Bác Trì

Cạch một tiếng, con gấu đâm sầm vào cửa, cửa đóng lại, thế là nó trượt xuống nền nhà, thật đáng thương.

Thạch Bạch Anh thuận lợi thoát thân, cười vang một tiếng, đi về phía cấu thang.

Trong hành lang chật hẹp, mùi thơm của đậu nành và mùi chiên rán bay đầy, khiến bước chân anh ta thoáng chựng lại, muốn lần theo ký ức tìm ra món bánh quẩy và sữa đậu nành lần trước mới được ăn.

Phát hiện không thể tìm thấy, anh ta đành tiếp tục bước đi, lặng yên chìm vào khu vực cầu thang tràn đầy bóng tối.

Xuân Nguyệt xuống giường, nhặt chiếc túi xách bị Thạch Bạch Anh hất rơi một bên, lấy khẩu súng lục và chiếc điện thoại di động kiểu cũ ra.

Cô mở tủ lạnh, lấy một lon coca, giật nắp, ừng ực uống một hớp rồi trượt nắp di động lên.

Chỉ có một tin nhắn mới.

"Ừ."

Lời ít ý nhiều, ông chủ của cô lúc nào cũng thế, chưa bao giờ nói một lời thừa thãi.

Một chiếc điện thoại thông minh khác đang được cắm sạc ké ở cạnh máy tính, đã tắt máy.

Cô khởi động máy lên, kết nối mạng, lập tức liền có cuộc gọi đến.

Là cuộc gọi của DOT.

A...

Bấy giờ Xuân Nguyệt mới nhớ tới, mình đã quên tắt thiết bị truyền cảm thân nhiệt.

Hẳn hơn hai tiếng qua, bên phía DOT đã liên tục nhận được tin cảnh báo.

Cô lo lắng xoay ghế máy tính, lại uống vài hớp coca rồi mới nhận cuộc gọi: "A lô..."

Đầu bên kia gầm thét: "Mẹ kiếp, cuối cùng cô cũng..."

Đậu Nhậm đang nghiến răng cố nén lửa giận trong lòng, mạch máu trên huyệt Thái Dương giật giật, hổn hển mấy hơn mới nói tiếp: "Rốt cuộc cô cũng đã xong chuyện rồi chứ, mẹ nhà nó suýt thì tôi phải mở điện thoại của cô từ xa để nghe lén xem làm sao."

Không làm thế là vì hắn ta sợ càng nghe càng điên tiết hơn.

Xuân Nguyệt biếng nhác nói lời xin lỗi: "Xin lỗi mà, quên gọi cho anh báo một tiếng."

Đậu Nhậm còn muốn phê bình thêm mấy câu, lại nghe Xuân Nguyệt nhõng nhẽo nói: "Mai tôi không có nhiệm vụ, có thể qua nhà anh ở nguyên ngày nha."

"... Nguyên ngày?"

"Ừ, chẳng phải anh đã nói anh đã mua game mới hay sao?"

Đậu Nhậm xoay chiếc ghế một vòng, khóe miệng thoáng nhếch lên, nhưng vẫn cố tỏ ra tức giận: "... Thôi được, nhưng lần sau không được lí do lí trấu thế này nữa nghe chưa."

***

Trước cửa "Câu lạc bộ Đường Thần" đã được giăng dây cảnh báo, đèn hướng dẫn từ xe cảnh sát lóe lên những ánh xanh đỏ, vọt thẳng lên không trung, cắt ngang bầu trời bốn giờ sáng mờ tối.

Tòa tháp cao của thành phố yên tĩnh đứng lặng nơi phương xa, nhìn đám người ra ra vào vào như lũ kiến dưới chân.

"Đội trưởng Tăng, anh tới rồi."

Tăng Bác Trì gật đầu với Mạnh Linh, điếu thuốc ngậm trong miệng bị rít mạnh mấy hơi, nhanh chóng cháy sạch, anh ta quay sang nói với Ngô Đông sau lưng: "Tôi hút xong điếu này rồi vào, cậu xỏ giầy bảo hộ vào trong đó trước với Tiểu Mạnh đi."

Tăng Bác Trì mới từ thành phố khác về gấp, tối nay không gió, vừa xuống xe được một lúc mà cổ đã đầy mồ hôi.