Thạch Bạch Anh nghĩ tới tiệm bán đồ người trưởng thành treo đầy đèn xanh đèn đỏ, lòe loẹt và trông rẻ mạt, trên cửa còn dán tấm áp phích thô tục đã ố vàng, mím môi tỏ vẻ ghét bỏ.
"Thôi, lần sau lại làm."
Anh ta hôn môi Xuân Nguyệt, kéo rèm ra khỏi phòng tắm trước.
Xuân Nguyệt nhíu mày, cô chẳng thấy sao cả.
Khi cô lau tóc ra khỏi phòng tắm, Thạch Bạch Anh đã mặc đồ xong xuôi, còn giọt nước chưa lau khô rơi lên trên cổ áo anh ta.
Thạch Bạch Anh không ngủ qua đêm ở đây, mà Xuân Nguyệt cũng không cho phép điều đó.
Bọn họ đều là người không thể ngủ chung một giường với người khác, làm vài nháy thì được, ngủ thì không.
"Chừng nào anh lên máy bay?" Xuân Nguyệt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi khoanh chân trên giường, đang dùng khăn tắm lau khô chỗ tóc ướt còn lại.
Thạch Bạch Anh không ở Quảng Châu, mà thường trú ở Thượng Hải hoặc Bắc Kinh, cũng thường xuyên đến ở Ma Cao hoặc Hồng Kông.
Cụ thể sống ở chỗ nào, Xuân Nguyệt không biết, cô chưa từng tới chỗ của Thạch Bạch Anh bao giờ.
"Sáng mai."
Thạch Bạch Anh không nói cho cô biết thời gian cụ thể, quăng con dao gập suýt thì chọc mù mắt Xuân Nguyệt ban nãy xuống giường: "Quà cho cô."
Xuân Nguyệt để khăn mặt xuống, cầm con dao gập ánh lên màu sáng bạc.
Ban nãy cô phát hiện Thạch Bạch Anh không sử dụng con dao găm anh ta thường dùng, nên mới có thể nhìn ngắm con dao này cho kỹ.
Chuôi dao dùng kỹ thuật dát vàng bạc, điêu khắc một con yêu quái đầu vượn thân hổ.
Trên đầu yêu quái này mọc sừng nhọn, trong miệng có ngân nha lấp lóe.
Ấn vào trục chính của chuôi dao rồi khẽ xoay cổ tay là lưỡi dao dễ dàng trượt ra.
Trên lưỡi dao làm từ hợp kim ti tan cũng khắc đường văn, chính là phần đuôi rắn của con yêu quái kia, vòng vèo quanh lưỡi dao, lên tới tận mũi dao sắc bén.
Ở phần trống trên chuôi dao có khắc một chữ.
"Nue".
"Cái thứ này sao mà xấu thế."
Xuân Nguyệt bĩu môi tỏ ý ghét bỏ, nhưng ngón tay đã bắt đầu nghịch con dao theo bản năng.
Vung qua vứt lại, con dao xoay vòng trong tay cô, trong bóng tối, ánh kim loại lóe lên còn chưa kịp biến mất đã bị một tia khác thay thế, lưỡi dao sắc lẻm cắt vào không khí nghe vù vù.
"Xấu nữa cũng là của cô."
Thạch Bạch Anh đi tới bên giường, chờ cô thu dao lại mới cúi đầu hôn cô: "Tôi lại thấy cái thứ quái vật nhỏ này thật đáng yêu, rất hợp với nhóc điên như cô."
Xuân Nguyệt ném con gấu bông vào anh ta, cười mắng: "Cút lẹ!"
Đi ra đến cạnh cửa, Thạch Bạch Anh nhổ con dao găm kunai cắm trên cửa xuống, ước lượng sức nặng của nó trong tay rồi đột nhiên quay phắt lại, ném dao ra.
Xuân Nguyệt thậm chí còn không thèm chớp mắt, chỉ hơi nghiêng đầu, lưỡi dao sượt qua tóc cô nghe vυ't một tiếng.
Phập!
Con dao găm kunai đêm nay cứ liên tục bị biến thành phi tiêu ném qua ném lại, lần này lại cắm vào đầu giường.
Cô túm lấy gấu bông phản kích, gấu vừa rời tay bay ra, gã thanh niên kia đã vọt ngay khỏi cửa.