Trồng Mặt Trời

Chương 10

Trình Châu Hoàn cười nhẹ nhìn cậu: "Đối với một người chăm chỉ như em thì chẳng có công việc nào không làm được cả."

Hà Tân Dương đồng ý thử việc, cảm ơn rồi lại nói: "Nhưng mà có thể sau Tết em mới tới làm được."

Trình Châu Hoàn hỏi tại sao.

Ánh mắt Hà Tân Dương phiếm hồng, cảm kích nói công ty đối xử với cậu rất tốt, cuối năm lại là lúc bận nhất, không muốn làm ông chủ khó xử.

Trình Châu Hoàn gật đầu, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại thương cậu khôn xiết.

Hà Tân Dương hỏi: "Còn việc thứ hai thì sao?"

"Tới giờ tự học thì đến nhà của tôi."

"Này..."

"Phương pháp học tập của em không khoa học lắm, một mình học lâu sẽ dễ mất tập trung." Trình Châu Hoàn nói: "Buổi tối tôi cũng có văn kiện cần giải quyết, chúng ta mỗi người ngồi một chỗ làm việc của mình, có thể trông chừng lẫn nhau, em có gì không hiểu thì có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào."

"Sẽ không quấy rầy anh chứ?" Hà Tân Dương hỏi.

"Sẽ không. Giao tiếp nhiều sẽ khiến não bộ linh hoạt hơn, tôi cũng có thể giúp em đặt ra kế hoạch học tập phù hợp, vừa tốn ít công sức mà hiệu quả lại cao."

Việc đẩy nhanh tiến độ học tập này Hà Tân Dương không từ chối được. Tuy rằng cậu vốn thông minh nhưng căn bản chưa tốt, cả ngày bận không còn thời gian thở, buổi tối học thường xuyên mệt mỏi không chú tâm được. Gặp phải câu khó không tìm ra lời giải mà xung quanh không có ai để hỏi, nghĩ nát óc cũng không ra, đợi đến lúc tình cờ nghĩ ra được thì cũng đã hao phí rất nhiều thời gian.

Thời gian lại quý như vàng bạc, không thể nghi ngờ là sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc học của cậu.

Trình Châu Hoàn đi đến cạnh thư phòng, thoải mái nói với cậu: "Nếu em đồng ý thì đây sẽ là phòng tự học của chúng ta."

Hà Tân Dương trịnh trọng gật đầu: "Cảm ơn anh Trình."

Kể từ hôm đó, chỉ cần tám giờ tối Hà Tân Dương giao hàng xong sẽ đến nhà Trình Châu Hoàn học vài tiếng.

Trình Châu Hoàn dọn dẹp lại thư phòng một phen, cho Hà Tân Dương dùng bàn sách ngay gần cửa sổ, xếp cho mình một cái bàn khác để đặt máy tính.

Đêm đông trời vừa yên tĩnh vừa lạnh lẽo, nhưng trong phòng lại ấm áp thoải mái do bật điều hòa. Hà Tân Dương làm theo thời gian biểu của Trình Châu Hoàn, gặp được câu nào khó sẽ lặng lẽ quan sát anh làm việc, đến khi Trình Châu Hoàn buông tài liệu xuống mới nhẹ tay nhẹ chân đi tới hỏi anh.

Trình Châu Hoàn nói rất nhiều lần là có chỗ nào không hiểu cứ trực tiếp hỏi. Hà Tân Dương vâng vâng dạ dạ nhưng lầ sau vẫn cẩn thận nhìn anh. Trình Châu Hoàn không nói nữa, trong lòng nghĩ: Muốn quan sát vậy để em quan sát, dù sao tôi cũng lén nhìn em nhiều lần rồi, không thiệt.

Mấy hôm nay nhân viên của sở luật sư luôn truyền tai nhau có phải ông chủ yêu đương rồi không, nếu không tại sao trời đông giá rét mà vẫn cười tươi như gió xuân thế kia; đã vậy hôm nào tan làm cũng đi mua đồ ăn, đúng kiểu người đàn ông của gia đình.

Trình Châu Hoàn biết cấp dưới đang tám chuyện bát quái về mình, không thừa nhận cũng không phủ nhận, về nhà sẽ bận rộn tại phòng bếp nấu ăn cho Hà Tân Dương. Chỉ cần cậu nói là sẽ tới ăn tối thì dù đói bungj anh cũng sẽ chờ. Nếu hôm đó Hà Tân Dương ăn ở ngoài thì đồ ăn sẽ để cậu mang về ăn bữa khuya.

Hà Tân Dương được anh đối xử tốt như vậy không biết nên đền đáp thế nào, chỉ có thể cố làm những việc vừa với năng lực mình, ví dụ như ăn xong sẽ dọn dẹp rửa bát.

Thành tích của Trình Châu Hoàn khi còn đi học khá là cao, tuy rằng sự nghiệp và tình yêu đã chiếm gần hết thời gian nhưng bài vở trên lớp vẫn không xuống dốc. Hiện giờ phụ đạo cho Hà Tân Dương cũng thành thạo, nói hai ba câu đã nhớ lại được kiến thức trước kia.

Cả thầy và trò đều giỏi, Trình Châu Hoàn dạy Hà Tân Dương cũng không xảy ra phiền toái gì.

Học mệt mỏi quá hai người cũng sẽ thư giãn một chút. Có lúc Trình Châu Hoàn oán hận ngồi trong phòng làm việc cả ngày nên thắt lưng đau nhức, những lúc như vậy Hà Tân Dương sẽ đấm bóp lưng cho anh.

Chơi game cũng là một loại giải trí, Trình Châu Hoàn dạy Hà Tân Dương cách lên mạng. Lúc bắt đầu Hà Tân Dương giống như một tờ giấy trắng, cái gì cũng không hiểu. Nhưng cậu có thiên phú và thần kinh phản xạ tốt, chẳng bao lâu đã vượt qua Trình Châu Hoàn rồi, đúng kiểu "trò giỏi hơn thầy". Trình Châu Hoàn không khỏi nản lòng, nhìn Hà Tân Dương đắc ý nói "Anh Trình mau đến ôm đùi em" vừa cưng chiều lại vừa buồn cười.

"Ôm đùi" lời này sao có thể tùy tiện nói ra chứ?

Mười một rưỡi tối Hà Tân Dương rời nhà Trình Châu Hoàn, đạp xe ba bánh kêu "đinh đinh đang đang" về thôn công nhân.

Đêm đông lạnh lẽo thấm ướt cả người, càng đừng nói vùng chịu ảnh hưởng thiên tai nặng nề như Sơn Thành, thời tiết giá rét cắt da cắt thịt. Trình Châu Hoàn rất muốn giữ Hà Tân Dương lại, nhưng rốt cuộc cũng không nghĩ ra lý do thích hợp.

Phòng trọ của Hà Tân Dương không có điều hòa, Trình Châu Hoàn chỉ nghĩ tới hình ảnh nhóc kia bị lạnh nằm co ro, trái tim lại co rút từng đợt.

Tặng điều hòa không hợp lý lắm. Một là sẽ dọa Hà Tân Dương, hai là Trình Châu Hoàn không muốn mình giống thiết lập tổng tài bá đạo.

Vì vậy không lâu sau Trình Châu Hoàn tặng một cái chăn vừa dày vừa mềm đến phòng trọ của Hạ Tân Dương, nói là đợt trước Giáng sinh có đi chợ lớn một chuyến, vì mình là khách hàng thân thiết nên được tặng. Hà Tân Dương đắp chăn trùm lên cả cơ thể, chi lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn. Trình Châu Hoàn cầm lòng không đậu lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, đêm đó sau khi về nhà cầm lấy tấm ảnh bắt đầu thủ da^ʍ.

Thời điểm xuất tinh Trình Châu Hoàn thất bại nghĩ, mình thế này là có ý đồ quấy rối trẻ vị thành niên...

Sinh nhật mười tám tuổi của Hà Tân Dương sắp tới rồi.

Vào sinh nhật, công ty chuyển phát nhanh thưởng cho Hà Tân Dương 200 tệ. Cậu cầm số tiền này mời Trình Châu Hoàn đi ăn lẩu.

Quán lẩu ở Sơn Thành mọc lên như nấm, tới mùa đông thì càng đông đúc, tựa như nhà nhà người người đều mở quán; nồi lẩu màu đỏ đẹp mắt, đồ mặn đồ chay đủ cả, chỉ cần nhìn thôi tâm trạng cũng nhuốm đầy hạnh phúc và ấm áp.

Hà Tân Dương chọn một quán lẩu xưa cũ nổi tiếng trong một ngõ nhỏ, chưa tới nơi hương vị đã quanh quẩn bên chóp mũi.

Trình Châu Hoàn cầm theo một cái bánh kem đến, cắm hai cây nến số 1 và số 8 xuống, thấp giọng hát chúc mừng sinh nhật Hà Tân Dương, thanh âm chìm trong tiếng ồn ào huyên náo xung quanh.

Nhưng mà hai người cười rất vui vẻ.

Dưới với cái giá lạnh của thời tiết, dưới âm thanh náo nhiệt bên ngoài, hai người ăn vịt quay tựa hồ vị cũng ngon hơn.

Hà Tân Dương cắt một miếng bánh kem thật to cho Trình Châu Hoàn, trên đó có một quả ô mai to nhất của cái bánh. Trình Châu Hoàn xiên ô mai đưa đến miệng cậu, nhà nhạt cười: "Dương Dương, sinh nhật vui vẻ."

Một bữa này ăn rất tận hứng, lúc tính tiền Hà Tân Dương còn ợ một cái, ngượng ngùng đỏ hồng mặt. Trình Châu Hoàn giả bộ không thấy nhưng quay đầu cười trộm.

Hà Tân Dương nhìn thấy hành động lén lút này, mặt mày càng đỏ hơn.

May là vốn ăn cay mặt cũng hồng rồi, hồng thêm một chút cũng không nhìn ra.

Cũng giống như Trình Châu Hoàn vốn đối tốt với Hà Tân Dương, có đối xử tốt thêm chút nữa cậu cũng không nhận ra.

Một tháng này, các ngành nghề đều tiến vào giai đoạn bận rộn. Mấy chú mấy bác quê ở nông thôn xa xôi lần lượt xin nghỉ việc, ông chủ tạm thời không thuê được nhiều người như vậy, hàng thì chất đống dày như núi, đành phải tự mình giao hàng khắp ngõ to xóm nhỏ.

Ông chủ đã như vậy, nhân viên lại càng bận hơn, không chỉ phải giao cả ngày mà ban đêm còn phải trực ban ở kho hàng. Trình Châu Hoàn là người vừa giàu lại vừa có trách nhiệm, cho nên thấy Hà Tân Dương bận việc thì lòng nhưng cũng không can thiệp, chỉ nhắc nhở cậu trực ban phải tỉnh táo, chú ý an toàn.

Hà Tân Dương cũng sợ ngủ quên sẽ gặp chuyện không may, vì vậy cầm theo sách giáo khoa và bài tập tới, vừa canh gác vừa làm bài. Ban đầu thì không có vấn đề gì, chỉ là sau nửa đêm thật sự rất buồn ngủ, muốn ngủ mười phút rồi dậy trực tiếp, ai ngờ lúc thức dậy thì trời đã sáng trưng rồi.

May là từ trước đến nay chưa xảy ra chuyện bao giờ.

Trình Châu Hoàn đi Cam Túc công tác một chuyến, sau đó lại sang Sơn Tây ngay, lúc cầm án hình sự về đến Sơn Thành đã là cuối tháng một.

Hơn một tuần không được gặp Hà Tân Dương, Trình Châu Hoàn nhớ tới mức đáy lòng phát hoảng, vừa xuống máy bay đã gọi điện thoại, hỏi cậu tối nay có muốn đi ăn cùng nhau không.

Hà Tân Dương đang đạp xe ba bánh giao hàng nghe được giọng Trình Châu Hoàn có vẻ rất vui, lớn tiếng đáp: "Anh Trình, em muốn ăn mì anh nấu."

Đã nhiều ngày không gặp, muốn mang nhóc này đi ăn một bữa lớn, người ta lại chỉ nhớ thương mì của mình.

Trình Châu Hoàn cười cười, không về công ty mà đi thẳng đến siêu thị mua mì và rau củ, lúc đi qua tiệm mì còn ghé vào mua hai phần gia vị.

Hơn bảy giờ Hà Tân Dương đã tới, trên tay còn cầm theo một con gà nướng nhỏ.

Mùi mì thơm ngon từ phòng bếp truyền đến, Trình Châu Hoàn cầm đũa đeo tạp dề, thiếu đi dáng vẻ tinh anh cao cao tại thường hàng ngày, nhiều thêm vài phần bạn bè thân thiết bình dị.

Hà Tân Dương nhìn mì bốc khói nghi ngút trước mặt, nuốt nước miếng cười nói: "Đói chết em rồi."

"Đi rửa tay trước." Trình Châu Hoàn đặt tay lên vai cậu, giọng nói dịu dàng nhưng cũng nghiêm khắc: "Sắp ăn được rồi."

Hà Tân Dương rửa tay, lấy gà nướng ra, lấy dao cắt thành nhiều phần, cho vào hai bát đã đầy đủ gia vị, mỗi người một cái cánh, mỗi người một cái chân gà.

Trình Châu Hoàn cười ôn hòa, cũng cho hai quả trứng gà vừa chiên xong vào từng bát.

Hà Tân Dương liếʍ môi, vui vẻ nói: "Mì này của chúng ta sang quá."

"Đúng vậy." Trình Châu Hoàn gắp mì vào trong bát: "Nếu mở tiệm bán thì phải 15 tệ một bát."

Hà Tân Dương cười không ngừng được, cầm bát mì của mình lên ăn, giống một đứa trẻ rất dễ thỏa mãn.

Ăn xong Trình Châu Hoàn muốn giữ cậu lại thêm chút nữa nhưng đồng nghiệp của Hà Tân Dương gọi điện đến thúc giục. Cậu cúp máy chuẩn vị đi, giải thích với Trình Châu Hoàn là hôm nay đến mình phải trực ban, phải tới đổi ca với đồng nghiệp.

Trình Châu Hoàn cầm theo chìa khóa và áo khoác, nói: "Tôi tiễn em một đoạn, coi như tản bộ tiêu thực luôn."

Hà Tân Dương về nhà lấy sách vở, cầm theo cả điện thoại Trình Châu Hoàn tặng.

Trình Châu Hoàn bật cười: "Thế nào? Cuối cùng cũng chịu lấy ra dùng rồi à?"

Hà Tân Dương ngoan ngoãn đáp một tiếng, nói mấy lần trước buồn ngủ không mở nổi mắt, vừa dậy thì đã hừng đông rồi. Lần này mang điện thoại đi thử xem, nếu thật sự không trụ nổi thì bật máy lên chơi game.

Trình Châu Hoàn nghe được lại đau lòng, nhắc tới chuyện đổi việc lần nữa. Hà Tân Dương cười nói: "Em đã nói với ông chủ rồi, làm đến Tết âm lịch sẽ nghỉ."

Trình Châu Hoàn gật đầu, lúc đi qua tiệm đồ uống mua một ly trà sữa đặt vào tay cậu.

Gần chín giờ tối, Trình Châu Hoàn tận mắt nhìn Hà Tân Dương đóng cửa kho hàng mới đi về.

Về tới nhà không hiểu sao anh hơi bất an, nghĩ tới có khi án giao cho cấp dưới làm xảy ra vấn đề, vì vậy gọi điện thoại cho Viên Đông hỏi, sau đó hỏi thêm vài luật sư nữa, ai cũng nói mọi việc đều ổn thỏa.

Muốn hỏi Hà Tân Dương xem cậu có an toàn không nhưng lại cảm thấy mình giống như cha già nghi thần nghi quỷ. Trình Châu Hoàn nghỉ ngơi một lát rồi dọn đồ lên giường đi ngủ.

Bào chữa cho án kiện hình sự cực kì tốn tinh lực, tinh thần căng chặt hồi lâu cuối cùng cũng trầm tĩnh lại, nằm trên gối đầu mềm mại bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Trước khi tắt đèn Trình Châu Hoàn vẫn gửi một tin nhắn cho Hà Tân Dương: "Chú ý an toàn."

Hà Tân Dương nhanh chóng trả lời: "Em biết rồi, anh Trình nghỉ ngơi sớm chút, vừa rồi em thấy mắt anh thâm đen cả rồi."

Trình Châu Hoàn lập tức nhảy xuống giường, vào phòng vệ sinh soi gương. Người trong gương đúng thật là trông rất mệt mỏi, viền đen ở hai khóe mắt hiện lên rất rõ ràng.

Bị nhóc này ghét bỏ rồi, anh nghĩ thầm như vậy.

Ngủ tới nửa đêm, Trình Châu Hoàn bị tiếng xe cứu hỏa và còi xe cảnh sát đánh thức, mơ mơ màng màng vén rèm nhìn, đập vào mắt anh là ánh lửa cháy đỏ rực cách đó không xa.

Hướng đó là kho hàng nơi Hà Tân Dương đang trực!

Ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Trình Châu Hoàn chỉ cảm thấy trái tim như bị ngàn vạn mũi tên xuyên thủng, hai chân miễn cưỡng chống đỡ cơ thể vô lực nhưng làm thế nào cũng không động đậy nổi.

Chỉ có đầu óc đã kịp hiểu ra, có một thanh âm khàn khàn gào to: Dương Dương!

Tiếng xe cứu hỏa chói tai xa dần, chỉ còn lại còi cảnh sát vang lên trong màn đêm tĩnh mịch. Trình Châu Hoàn chạy tới đầu giường, run rẩy cầm lấy di động, chưa kịp mở khóa đã rơi xuống đất.

Trình Châu Hoàn nhặt điện thoại lên, bấm dãy số quen thuộc kia, đầu tiên là im lặng làm người ta hít thở không thông, sau đó là giọng nữ truyền đến làm người ta tuyệt vọng.

"Số điện thoại bạn đang gọi hiện đang tắt máy."

Trình Châu Hoàn gọi một dãy số khác, vẫn là thanh âm báo tắt máy như trước.

Hi vọng dùng lại ở một dãy số cuối cùng, là số điện thoại của chiếc iphone anh tặng Hà Tân Dương.

Hai giây sau, giọng nữ kia lại truyền đến, Trình Châu Hoàn suy sụp ngã trên mặt đất.

Lại một chiếc xe cứu hỏa đi tới kho hàng chuyển phát nhanh. Trình Châu Hoàn không kịp mặc áo khoác đã lảo đảo chạy về hướng kho hàng.

Trên đường không một bóng người, những người muốn hóng chuyện đã sớm vây quanh kho hàng rồi, người không có hứng thú thì đang làm ổ trong chăn ấm.

Dưới ánh lửa lóa mắt, Trình Châu Hoàn mặc quần áo đơn bạc giống như thương nhân bị thiêu hủy kho hàng trở nên nghèo túng.

Nhân viên chữa cháy vào bên trong, hồi lâu mới cõng một người hình như bị bỏng rất nặng ra ngoài.

Trình Châu Hoàn phát điên muốn xông vào, lại bị mấy cảnh sát vạm vỡ chắn lại ở ngoài dây chắn nguy hiểm.

Một người đàn ông trung niên có vẻ là ông chủ chạy tới, quỳ trên mặt đất gào khóc. Hai mắt Trình Châu Hoàn đỏ như máu, mau chóng đứng dậy bước nhanh đến, túm lấy áo người nọ, giọng khàn khàn quát lên: "Hà Tân Dương đâu? Hà Tân Dương đâu?!"

Đáy mắt ông chủ toàn là tuyệt vọng, mở miệng nửa ngày mới nói: "Tiểu, Tiểu Hà vẫn còn ở bên trong!"

Sự thật làm mình sợ hãi được xác nhận, Trình Châu Hoàn chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ.