Buổi sáng Trình Châu Hoàn có chuyện cần ra ngoài bàn bạc, giữa trưa về văn phòng thấy xe ba bánh rất quen mắt, nhưng đầu óc anh toàn là vụ án nên đã xem nhẹ gợi ý mấu chốt này.
Ba giờ chiều, Hà Tân Dương cuối cùng cũng giao xong hàng, đang chuẩn bị về nhà thì cảm thấy buồn tiểu. Nhịn tới lúc về không sao, nhưng nếu kẹt xe thì lại phiền toái. Vì thế cậu tìm một wc ở tầng trệt gần đó nhất, cũng không để ý người bên cạnh là ai mà thoải mái giải quyết nỗi buồn.
Lại nói, rất ít người khi đi tiểu còn muốn nhìn trái ngó phải xem người bên cạnh dài ngắn thế nào. Dù muốn nhìn thì cũng là lén lút nhìn người khác cầm "thứ đồ chơi" đó trên tay thôi.
Vì vậy lúc Hà Tân Dương kéo khóa quần lên đi ra ngoài mới phát hiện người trong gương chính là anh Trình – Trình Châu Hoàn của cậu.
Người bình thường có khuôn mặt đẹp khá là để ý, đi qua gương sẽ nhìn bản thân trong gương một chút. Trình Châu Hoàn và Hà Tân Dương trời sinh đã đẹp hơn người thường, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau trong gương làm hai người đồng thời giật mình.
Hà Tân Dương vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, hóa ra anh Trình làm việc ở đây!
Còn Trình Châu Hoàn lại nghĩ thầm, thôi xong rồi, sao em lại chạy đến đây vậy trời!
Hai người nhìn nhau chốc lát, Trình Châu Hoàn nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, làm bộ bình tĩnh hỏi: "Giao hàng ở đây à?"
"Vâng ạ." Hà Tân Dương giải thích một phen, sau đó hỏi lại: "Anh Trình, hóa ra anh mở công ty ở đây sao? Hồi trước em hay giao hàng ở đây nhưng chưa gặp anh bao giờ. Công ty anh tên là gì vậy?"
"Không, tôi tới đây gặp khách hàng." Trình Châu Hoàn thật sự không muốn thừa nhận mình chính là ông chủ Trình "mặt mũi đầy mỡ" kia, thuận miệng bịa một lời nói dối.
"À, thảo nào." Hà Tân Dương không nghi ngờ gì cả, lúc đi ra ngoài cửa nói: "Vậy em về trước đây, em còn phải báo cáo công tác với ông chủ nữa."
Trình Châu Hoàn nhẹ nhàng thở ra, còn chưa kịp nói một câu "Đi đường cẩn thận" đã thấy Viên Đông chạy tới, vội vội vàng vàng gào to: "Lão đại, Trương Viễn Hàng nói muốn gặp anh ngay bây giờ!"
Trình Châu Hoàn biến sắc, huyệt thái dương giật giật không ngừng.
Hà Tân Dương chưa từng gặp "ông chủ Trình", nhưng trợ lý Viên Đông của "ông chủ Trình" thì cậu đã gặp rất nhiều lần. Cậu đứng ngốc lăng hết nhìn Viên Đông lại nhìn sang Trình Châu Hoàn, trong đầu nhất thời rõ ràng...
Cấp trên của Viên Đông là ông chủ Trình, vừa rồi Viên Đông lại gọi Trình Châu Hoàn là "lão đại", nghĩa là ông chủ Trình kia chính là Trình Châu Hoàn.
Viên Đông bị sắc mặt của sếp mình dọa sợ, lúc này mới chú ý đến Hà Tân Dương đứng bên cạnh, cười sang sảng chào hỏi: "Đây không phải là Tiểu Hà sao? Đã trở lại rồi à? Đúng rồi lão đại, đây là Tiểu Hà trước kia vẫn gửi văn kiện giúp chúng ta."
Trình Châu Hoàn đỡ trán, muốn giải thích với Hà Tân Dương nhưng đối phương lại xấu hổ cười nói: "Tôi, tôi phải về báo cáo kết quả công tác, tôi đi trước đây."
Nói xong đi thẳng không quay đầu lại.
Viên Đông nào biết những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này giữa hai người, ngay cả câu đùa "lên giường" kia cũng quên béng rồi, người nhờ Trình Châu Hoàn làm luật sư ban nãy gọi điện thúc giục rất gấp, Viên Đông chỉ đành phải đi tìm Trình Châu Hoàn: "Lão đại, đừng để ngài Trương phải đợi lâu."
Trình Châu Hoàn quyết định trừ tiền thưởng tháng này của Viên Đông, lý do là thân là luật sư mà không biết quan sắc sắc mặt người khác trước khi mở miệng.
Hà Tân Dương đi xe ba bánh trở lại trạm, trên đường xui xẻo bị thủng xăm. Lúc Trình Châu Hoàn gọi điện đến cậu đang cò kè mặc cả với ông bác vá xăm.
Ổng nói: "Trả tiền thì vá, thiếu một đồng cũng cút."
Hà Tân Dương cực kì tức giận, giọng nói cũng lớn hơn ngày thường: "Chèn ui! Nào có ai lấy giá mắc vậy? Muốn ăn thịt người sao?"
Trình Châu Hoàn rất thích nghe Hà Tân Dương nói tiếng địa phương, có loại cảm giác tràn ngập sức sống. Nhưng tên nhóc này trừ lần đầu tiên giao hàng cho anh có dùng phương ngữ một lần thì sau này cậu không nói nữa. Hà Tân Dương luôn bảo tiếng phổ thông của cậu không tốt, hết thẳng lưỡi đến uốn lưỡi, hết âm mũi trước đến âm mũi sau, nhiều thêm một phần ngoan ngoãn, ít đi vài phần phóng khoáng của phương ngữ.
Trình Châu Hoàn nói: "Tôi biết vá xăm, em đang ở đâu? Tôi tới tìm em."
Hà Tân Dương trợn mắt há miệng, không ngờ Trình Châu Hoàn còn biết vá xăm xe.
Trình Châu Hoàn ngồi xổm xuống cạnh xe giải thích, nói trước kia thường cùng anh em lái xe, xăm hỏng chỉ có thể tự sửa, sửa vài lần thì lên tay.
Lúc vá xăm xong thì mặt trời cũng xuống núi, Trình Châu Hoàn ngồi phía sau xe: "Chở tôi về một đoạn nhé?"
Ánh hoàng hôn nhuộm nước sông thành một màu lấp lánh như bầu trời sao, gió nhẹ lướt qua mặt, Hà Tân Dương ở đằng trước ra sức đạp xe, Trình Châu Hoàn ngồi phía sau lại khổ não nghĩ tiếp theo nên nói thế nào.
Lúc xe dừng trước cổng tiểu khu của Trình Châu Hoàn, Hà Tân Dương bình tĩnh nói: "Anh Trình, đến nơi rồi."
Trình Châu Hoàn xuống xe, vòng đến trước mặt cậu, nghiêm túc giữ vai Hà Tân Dương: "Chuyện lần trước có thể nghe tôi giải thích không?"
Hà Tân Dương mím môi, một lát sau mới nói: "Có thể."
Trình Châu Hoàn đưa cậu vào trong nhà, chỉ là không khí lần này có chút xấu hổ.
Hà Tân Dương ngồi trên sofa, trên tay cầm cốc nước hoa quả hơi ấm.
Cậu rất thích uống đồ ngọt, vì thế Trình Châu Hoàn luôn chuẩn bị rất nhiều nước hoa quả tươi ở nhà.
Nước trái cây không nên đun nóng, vừa mới lấy từ tủ lạnh ra nên vẫn mát lạnh. Vì vậy Trình Châu Hoàn đổ nước ấm ra một bát sứ lớn rồi đặt ly nước trái cây vào trong.
Sau ba phút, nước trái cây không còn lạnh nữa.
"Tên "ông chủ Trình" khốn nạn kia chính là tôi." Trình Châu Hoàn nhìn Hà Tân Dương, không nhanh không chậm nói: "Xin lỗi đã đùa giỡn với em như vậy, thật sự là tôi không ngờ em sẽ vì vậy mà... mà bị đuổi việc."
"Ừm." Hà Tân Dương chỉ phát ra một tiếng than nhỏ, không nhìn ra biểu cảm trên mặt.
Trình Châu Hoàn tiếp tục nói: "Lần trước thật sự tôi chỉ nói đùa, tôi chỉ muốn hù em một trận, nếu em tới thật sẽ để em chờ ở khách sạn cả đêm. Rất xin lỗi, nếu biết em mới mười bảy tuổi, hoặc là biết em không mời được tôi ăn cơm sẽ bị đuổi việc thì tôi nhất định sẽ không giỡn như vậy."
"Ừm." Hà Tân Dương gật đầu.
Hai người không ai nói gì nữa, bầu không khí trở nên nặng nề.
Trình Châu Hoàn cúi đầu thở ra một hơi: "Dương Dương, em có thể tha thứ cho tôi không?"
Hà Tân Dương nghe được hai chữ "Dương Dương" vô thức ngẩng đầu lên, trong mắt có cảm xúc kinh ngạc không nói thành lời. Trình Châu Hoàn nhìn cậu không hề né tránh, trong mắt tràn ngập thành ý.
Một lúc lâu sau Hà Tân Dương mới hỏi: "Anh Trình, anh biết anh hại em mất việc nên mới đối xử với em tốt như vậy, đúng không?"
Trình Châu Hoàn đáp: "Phải."
Khuôn mặt Hà Tân Dương nhợt nhạt, bảy phần buông lỏng, ba phần thất vọng.
"Nhưng cũng không hoàn toàn là như vậy." Trình Châu Hoàn vẫn nhìn cậu, tựa như nhìn một viên ngọc trân quý: "Tôi thưởng thức tính cách nghiêm túc chính trực của em, thích dáng vẻ cố gắng làm việc của em. Dùng một câu đang thịnh hành hiện giờ chính là, trên người em có một năng lượng rất thu hút người khác."
Ngón tay Hà Tân Dương đan vào nhau, trên mặt hiện lên vệt đỏ nhàn nhạt.
"Lần trước tôi cũng nói rồi, tôi thích người biết cố gắng." Trình Châu Hoàn dừng một chút rồi nói thêm: "Em đừng nghĩ tôi tặng em sách vở, đưa em đi chơi chỉ là vì giúp em. Thật ra em cũng giúp tôi rất nhiều."
"Hở?" Hà Tân Dương khó hiểu.
"Em còn trẻ, tuổi trẻ rất có sức sống, tâm tư thuần khiết, lúc ở cạnh em tôi cảm thấy rất dễ chịu." Trình Châu Hoàn tiếp tục nói: "Hiện giờ em cũng biết rồi, nghề nghiệp của tôi là luật sư, nhưng quả thật cũng có đầu tư một chút. Để làm tốt hai công việc này, từng giây từng phút trong đầu tôi đều là tính kế, vắt óc muốn nhìn thấu người khác, đồng thời cũng hao hết tâm tư, cẩn thận để không bị ai nhìn thấu mình. Nói thật là rất mệt."
Hà Tân Dương thở ra một hơi, lẳng lặng nhìn sàn nhà.
"Nhưng lúc ở cạnh em tôi có thể thả lỏng không cần nghĩ gì cả, hấp thu năng lượng phấn chấn tích cực, tính cách thẳng thắn nghiêm túc của em." Trình Châu Hoàn nhẹ nhàng nâng cằm Hà Tân Dương lên: "Dương Dương, tôi rất cảm kích em, cũng rất xin lỗi em về lần đùa quá trớn kia, hi vọng em có thể tha thứ cho tôi."
Hà Tân Dương nhìn con ngươi sâu không thấy đáy của Trình Châu Hoàn, trong đầu rối bời.
Sao cậu có thể không tha thứ cho Trình Châu Hoàn được chứ?
Sau khi ba mất, trên đời này chưa có ai đối xử tốt với cậu như Trình Châu Hoàn cả. Cho dù ba vẫn còn sống cũng sẽ không kiên nhẫn và chu đáo được như anh.
Đùa giỡn "lên giường" tuy rằng quá đáng, cũng làm cuộc sống của cậu tồi tệ hơn, nhưng suy cho cùng vẫn là do lỗi của cậu trước.
Nếu cậu không làm mất đồ thì sao lại bị ông chủ bắt mời khách ăn cơm để xin lỗi?
Nếu cậu có đủ tiền thì sao lại lén lút chỉ dám mời một mình "ông chủ Trình"?
Trình Châu Hoàn có sai, nhưng cậu làm sao vô tội được?
Huống chi những chuyện sau này Trình Châu Hoàn làm đã sớm bù đắp được lời thuận miệng nói đùa kia rồi.
Còn lý do gì để không tha thứ chứ?
Trình Châu Hoàn lại gọi: "Dương Dương?"
Hà Tân Dương ngẩng đầu hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Anh Trình, em tha thứ cho anh, cũng cảm ơn anh đã đối xử với em tốt như vậy."
Trình Châu Hoàn ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Bữa chiều hôm nay Trình Châu Hoàn nấu mì, nước dùng màu đỏ thơm mùi hành, ăn vào cay cay vừa miệng.
Hà Tân Dương ăn xong trán đã chảy đầy mồ hôi, hai môi sáng bóng dầu mỡ, tò mò hỏi: "Anh Trình, sao anh biết làm mì cay Sơn Thành vậy?"
Trình Châu Hoàn cười nói: "Lúc mới tới đây được bạn kéo đi ăn một lần, cay không tả nổi, đầu óc cũng choáng váng xoay vòng vòng, nhưng mà sau đó chậm rãi cảm nhận được hương vị rồi thích luôn. Tôi tự ở nhà làm thử nhưng không sao giống được hương vị đó, bạn tôi nói vấn đề nằm ở gia vị. Người phương Bắc chúng tôi chỉ có vài loại gia vị thôi, sau đó mẹ cậu ta phối khoảng hai mươi loại với nhau, tôi lấy dùng thử một lần, quả nhiên là vị rất ngon."
Hà Tân Dương bị cay thở phì phò nhưng vẫn uống thêm một ngụm: "Mẹ của bạn anh thật giỏi, vị này ngon như ở quán vậy."
"Đây..." Trình Châu Hoàn bất đắc dĩ: "Đây là gia vị mua ở quán mà."
"Ơ? Không phải vừa rồi anh nói là mẹ của bạn anh phối à?" Đôi mắt sáng lấp lánh của Hà Tân Dương mở to.
"Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi." Giọng Trình Châu Hoàn rất thấp, âm thanh cũng dịu dàng như cào nhẹ bên tai: "Sau đó cậu ta rời Sơn Thành, lâu lắm rồi chúng tôi chưa liên lạc lại."
"À." Hà Tân Dương tự giác im lặng tiếp tục ăn mì, không hỏi chuyện đời tư của Trình Châu Hoàn nữa.
Thu dọn bát đũa xong, Trình Châu Hoàn nói: "Dương Dương, tôi có hai đề nghị."
"Dạ?" Hà Tân Dương lau tay, không rõ lắm nhìn anh.
"Trước đây định nói với em rồi, nhưng sợ em phát hiện tôi là "ông chủ Trình" kia." Trình Châu Hoàn dừng một chút, nhìn thấy Hà Tân Dương rũ mắt hơi chu môi, lại nói: "Hiện giờ em biết hết rồi, tôi cũng không có gì cố kị nữa."
Hà Tân Dương ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc: "Anh Trình, anh nói đi."
"Thứ nhất, tôi hi vọng em không đi giao hàng nữa, tới văn phòng của tôi phụ giúp đi."
"Em..." Hà Tân Dương định nói cái gì đó nhưng bị Trình Châu Hoàn ngắt lời: "Nghe tôi nói xong đã."
"Được." Hà Tân Dương ngoan ngoãn im lặng.
Trình Châu Hoàn nói: "Em tới thành phố làm việc là vì góp tiền học đại học đúng không?"
"Vâng." Hà Tân Dương gật đầu.
"Nhưng mà theo những gì tôi biết, cường độ làm việc của nhân viên giao hàng rất cao, cực kì tổn hại thân thể. Dương Dương, em cân nhắc một chút đi, nếu cứ tiếp tục giao hàng thế này em còn thời gian để học bài không? Em có biết sẽ bị những người khác bỏ xa đến thế nào không?"
Hà Tân Dương hơi nhíu mày.
Trình Châu Hoàn lại nói: "Tôi nói những lời này không phải để đả kích em. Tôi hơn em mười một tuổi, đã lăn lộn ở xã hội này rất lâu rồi, nhìn xã hội khách quan lý trí hơn, cũng... thực tế hơn em nhiều. Tôi biết em đã lên kế hoạch rất tốt, góp tiền để đi học cũng không sai, nhưng tôi cũng muốn nói cho em biết, cách nói học phải đi đôi với hành không phải không có đạo lý."
Hà Tân Dương rũ mắt, lông mi dày hơi run rẩy không dễ nhận ra.
"Nên tôi mới bảo em đổi một công việc khác nhẹ nhàng hơn, thu nhập cũng không ít hơn em đi giao hàng." Trình Châu Hoàn dừng lại, ôn hòa nhìn Hà Tân Dương: "Dương Dương, văn phòng của tôi thiếu một nhân viên tạp vụ, em nhất định sẽ làm được, tôi bảo đảm tiền lương và tiền thưởng chắc chắn sẽ không ít hơn nhân viên giao hàng."
Hà Tân Dương liếʍ môi: "Anh Trình..."
"Có phải em cảm thấy chiếm lợi của tôi không?"
"... Phải."
"Nếu đã được lợi, chẳng lẽ em lại không muốn?"
Hà Tân Dương nhất thời không nói gì.
"Ngốc ạ." Trình Châu Hoàn xoa đầu cậu, gác lên vai mình, giọng nói dịu dàng mang theo ý cười nhàn nhạt: "Thế giới này ấy à, chính là tạo điều kiện cho nhau. Tôi tạo điều kiện giúp đỡ em, em nên suy nghĩ làm thế nào để giúp đỡ lại tôi, chứ không phải là giữ mặt mũi mà quật cường từ chối."
Hà Tân Dương không nói gì nữa, Trình Châu Hoàn nói tiếp: "Là tôi hại em mất công việc trước kia, nếu không làm gì đó bù đắp lại thì lương tâm của tôi sẽ rất cắn rứt."
Hà Tân Dương im lặng một lát rồi mở miệng: "Anh Trình, anh nghĩ em có thể làm tốt công việc này sao?"