Thiên Tự và hắn đến sân cỏ tìm nó và Ngọc Ly nhưng không thấy, chợt nhớ tới nó thường ra sân cỏ nằm liền bước đi. Nhìn thấy nó đang nhắm mắt ngủ, Ngọc Ly bên cạnh đang bóp vai giúp nó càng khiến cậu ghen tức hơn, nhưng cậu là người có lỗi nên không thể trách cứ hay ghen tuông với nó được :
_ Bà xã, mọi người đang tìm em đấy .
_....... - im lặng, tiếp tục vùi vào giấc ngủ, hoàn toàn không có ý định đáp lại. Ngọc Ly bất chợt buông vai nó ra, phủi phủi lại nếp áo bị nhăn của nó, chất giọng cao vút mang mười phần trêu chọc vang lên, mắt không thèm nhìn lấy hắn một lần :
_ Ái chà chà, là con trai cả của Lâm Gia đây sao, hân hạnh quá!
_ Xin chào, tôi là Lâm Thiên Tự, bạn trai của Nhất Thiên . - cậu lịch sự đưa tay ra chào hỏi, âm giọng cố nhấn mạnh năm từ cuối cùng, nhưng Ngọc Ly không đưa tay ra mà quay sang hỏi nó :
_ Nhất Thiên, tớ chào hỏi cậu ta theo kiểu của tớ được không ?
_ Tùy. - một chữ vô cùng ngắn gọn, nghe xong câu trả lời, khóe miệng cô vẽ nên một nụ cười đắc thắng. Cô đưa tay ra bắt nhưng ngay khi hai bàn tay sắp chạm vào nhau, Tự cảm thấy má trái rát kinh khủng. Chính xác hơn, Ngọc Ly vừa "tặng" cho cậu một đấm, vô cùng đau. Hắn suýt lọt tròng, chân thủ thế, nắm đấm tuy nhỏ nhưng vô cùng chuẩn xác, từ tư thế chuẩn bị bắt tay mà thành một nắm đấm chỉ trong chớp mắt, cô ta chắc chắn không phải người .
_ Ui da, đúng là mặt dày có khác nha, đau tay quá. - Ngọc Ly xoa xoa hay đúng hơn là bẻ ngón tay kêu rôm rốp, cô cố tình mượn lí do để sỉ nhục anh ấy thôi chứ có mà tường đau vì cô á.
_ Sao..sao cô lại đánh tôi !!! - Tự tức giận quát, tay quệt đi vết máu rồi xoa xoa chỗ bị sưng.
_ Ơ, đó là cách của tôi, cậu có cách chào cổ lỗ sĩ đó thì tôi cũng có cách chào mới chứ ? Nhất Thiên cũng đã cho phép tôi làm thế, tôi chào vậy là nhẹ tay lắm rồi. - Ngọc Ly rất vô tư giải thích, chân bước đến chỗ hắn, ít nhất thì bây giờ anh ấy cũng được chú ý .
_ Còn cậu không có phép lịch sự tối thiểu sao? - hắn nghe vậy cũng đưa tay ra chào hỏi nhưng thận trọng hơn.
_ Là Hoàng Nhật Phong, hân hạnh. - không ngoài dự đóan, Ngọc Ly vung nắm đấm về phía hắn, hắn nhanh nhẹn né được chộp lấy tay của cô, nhếch nhẹ môi :
_ Một chiêu dùng 2 lần không thấy chán sao ? - Ngọc Ly thay vì tức giận lại nở nụ cười ranh ma : Tôi không bao giờ nghĩ vậy. BỐP.
Hắn chủ quan, bị cô thúc gối vào ngay bụng liền buông tay mà ôm lấy bụng. Nhanh, thật sự là quá nhanh, hắn thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy cô di chuyển, quả thật không tầm thường. Đúng là bạn của quái nhân thì cũng là quái thú mà.
_ Tôi không phải quái thú, còn cậu, ai cho cậu gọi Nhất Thiên là quái nhân. Muốn ăn thêm vài đấm sao? - cô vừa nói vừa giơ nắm đấm lên cao, hắn một lần nữa vị đứng hình, quả nhiên không phải người.
Trong lúc 2 người kia vẫn đang đấu mắt, Thiên Tự quay sang nhìn thấy má trái của nó hơi đỏ và có dấu bàn tay nữ giới, cậu sốt sắng toan bước đến , tay chưa chạm vào nó :
_ Bà xã,em bị sao vậy ? - BẶT
_ Đừng đυ.ng vào cậu ấy nếu không muốn ăn thêm vài đấm nữa. - một lời cảnh cáo với luồng hàn khí không khác gì nó. Tự cau mày, lớn tiếng gầm :
_ Cô có quỳên gì mà can thiệp vào ?
_ Quỳên ? Là người yêu của cậu ấy thì sao? - cô nhếch môi, mắt nheo lại nhìn bộ dạng ngây ngốc của cậu mà khoé môi càng cao. Không đợi cậu lên tiếng, Ngọc Ly bồi thêm :
_ Để xem giữa bạn trai và người yêu, ai quan trọng hơn, cược..... - Ngọc Ly còn chưa kịp nói từ "không" đã bị bàn tay to lớn của nó ôm chặt lấy eo mình khiến cô vừa quay mặt lại đã chạm ngay môi nó. Tình trạng của hai người bây giờ , tay cô chống nhẹ lên ngực nó, mắt mở hơi to, chiếc eo thon gọn bị siết chặt bởi đôi tay to lớn. Còn nó, mắt vẫn nhắm, môi ma sát kịch liệt với môi cô, nhanh chóng luồn chiếc lưỡi vào trong, gương mặt hơi giãn ra.
Tự ngây người thêm lần nữa, cả hắn cũng không tránh khỏi mở to mắt, quá hot rồi.
Bất giác cười khổ một cái, mi mắt như đeo chì kéo xuống phủ nhanh một lớp buồn vô hạn, hay thật vừa bắt đầu đã kết thúc . Cánh tay đang chơ vơ trong không trung buông xuống bất lực. Vừa lúc nó buông Ngọc Ly , hai tay đút túi bước chậm rãi, Bước Qua Cậu Không Một Ánh Nhìn, đôi mắt và hàn khí xung quanh lên đến mười dấu "-" ,chiếm trọn cả không khí. Ngay lúc này cậu thực sự muốn ôm chầm lấy nó, xin lỗi nó và khóa miệng nó bằng môi của mình. Nhưng cậu đã sai, cậu không thể yêu người đã gϊếŧ chết em trai mình, cậu đã muốn ngừng kế hoạch đó lại nếu nó nói : "em yêu anh" và giờ đây chính cậu sẽ là người kết thúc .
Ngọc Ly bước đến, 2 tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng về phía nó, giọng nói âm u lạnh lẽo không khác gì gío ở Nam Cực:
_ Trong mắt tôi, cậu chưa bao giờ không phải là một tên ngốc, một kẻ thất bại mà còn là một kẻ không có mắt nữa. Nhất Thiên đúng là không có não khi yêu cậu suốt mười một năm qua. - dứt câu, cô nhếch môi rồi bước nhanh theo nó .
Nhật Phong vẫn chưa hiểu mô tê gì thì chợt nhìn thấy chiếc điện thoại vỡ tan tành có rướm ít máu, môi hắn theo bản năng :
_ Lục Chi? - một cơn gío thoảng qua mang theo mùi máu tanh lẫn hoa tràn vào khoang mũi, hắn đưa mắt nhìn về phía tỏa mùi, một đóa hoa hồng nát tươm được nhuộm màu đỏ của máu, vài thứ trắng trắng vương trên cánh hoa và những chiếc gai nhọn.
_ Da và máu người?!! - hắn nheo mày, tại sao lại dùng hoa hồng và điện thoại của Lục Chi tại sao lại ở đây ? Và cả Nhất Thiên lẫn Ngọc Ly cũng có mặt ? Đang miên man suy nghĩ, điện thoại của hắn chợt reo lên, là số của cha hắn :
_ Con nghe .
_ Nhật Phong, con về nhà đi, chú của con (TRương Gia) bị phá sản rồi, ông ấy đang đập đồ loạn cả lên đây này . - giọng nói của người đàn ông trung niên có hơi rối loạn kèm theo tiếng khóc nức nở khác, hắn cau mày, đáp nhanh gọn lẹ :
_ Con về ngay.
Ném chiếc điện thoại vỡ cùng bó hoa hồng tanh tưởi, hắn nhấn gà lao ngay về nhà, miệng nói ra hơi lạnh:
_ Ngô Nhất Thiên, nếu chuyện này có liên quan đến cậu, tôi nhất định không tha!