Edit + Beta: Toả Toả
Sau khi tắm rửa xong Mục Vân Tinh bắt đầu nói chỗ này đau, chỗ kia đau, chỗ nào cũng đau. Còn vô cùng lẳиɠ ɭơ chỉ vào hai viên đậu đỏ trước ngực mình nói nó bị sưng rồi, phải nghỉ ngơi mới hết được.
Sau đó như bị tê liệt mà bò lên giường, đắp chăn rồi nhắm mắt lại. Hoàn toàn không định nói gì về chuyện mối tình đầu cả.
Bởi vì mối tình đầu đó chính là Thời Giang.
Con mẹ nó, sao thế giới lại nhỏ như vậy chứ. Cũng không phải là thế giới nhỏ, mà là do cậu đã bí mật biến thế giới của cậu và Thời Giang trở nên nhỏ lại.
Lúc học cấp ba, cậu vốn định sẽ tiếp cận Thời Giang. Nhưng mỗi lần Thời Giang nhìn đến cậu đều trưng ra bộ mặt nghiêm túc, rõ ràng lúc nhìn mấy bạn học khác đều mỉm cười.
Cậu cảm thấy Thời Giang đang coi thường mình, hơn nữa cậu có bằng chứng. Nhưng cậu lại thật sự là thích người ta, con mẹ nó cậu là chó liếʍ.
Sau đó cậu lại lén hỏi thăm về nguyện vọng của Thời Giang, may mắn thay, cậu đã cố gắng để vực dậy.
Mặc dù hiện tại biết lúc đó Thời Giang cũng có thiện cảm với mình, không có coi thường cậu. Nhưng mà cậu cũng không muốn nói nữa. Nói ra thì thật sự rất xấu hổ.
Cũng không biết tại sao nhưng lại bỗng nhiên xấu hổ. Yêu thầm Thời Giang cũng không phải là chuyện gì to tát, thứ giáo thảo không thiếu nhất chính là người theo đuổi. Thêm cậu thì cũng không nhiều hơn, thiếu cậu thì cũng không ít hơn. Với lại nếu nói ra không chừng Thời Giang còn sẽ vui vẻ hơn.
Nhưng lời không thể ra khỏi miệng được.
Con mẹ nó, Mục Vân Tinh đổ lỗi việc này là do tôn nghiêm của chó liếʍ.
Chó liếʍ cũng sẽ có tôn nghiêm, chó liếʍ có tôn nghiêm sẽ không để cho đối phương biết rằng mình cũng từng liếʍ người ta.
Nhưng người yêu của chó liếʍ đã tắm xong đi ra, còn chọc vào mặt cậu hỏi: "Sao sầu đời vậy? Người sầu nên là anh mới đúng chứ? Hửm?"
Mục Vân Tinh chui đầu vào chăn bông, không cho Thời Giang nhìn.
Thời Giang cười, xốc chăn lên ôm lấy Mục Vân Tinh ở bên trong.
Mục Vân Tinh chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, bởi vì Thời Giang bảo cậu đi ra tự mặc đồ, cậu mặc kệ, quá phiền phức.
Cho nên Thời Giang ôm lấy chính là một cơ thể trần trụi.
Thời Giang bật cười, vỗ cái mông múp míp của Mục Vân Tinh một cái: "Bây giờ anh vô cùng nghi ngờ là em vẫn muốn làm thêm."
"Con khỉ. Mông của em đỏ hết rồi!" Mục Vân Tinh chán nản nói.
Thời Giang vén chăn lên một chút, lộ ra một cái đầu: "Có cần anh mát xa cho em không?"
Mục Vân Tinh không cần, mát xa vừa thấy chính là chuyện mấy người không đứng đắn thường làm, chẳng hạn như Thời Giang.
Người đứng đắn – Thời Giang thấy không thể mát xa cho Mục Vân Tinh được liền đắp chăn cho ngay ngắn lại, tiếp tục chấm bài cho học sinh. Bài văn của học sinh một bài lại kém hơn một bài, ngay cả những câu cơ bản cũng không trôi chảy.
Mà đầu của Mục Vân Tinh lại bắt đầy xoay nhanh, cậu cảm thấy Thời Giang nhất định sẽ không buông tha cho cậu như vậy. Đoán chừng là đang giữ lại một chiêu lớn, chiêu rất lớn.
Anh dường như có thể đoán được.
Chỉ cần cᏂị©Ꮒ cậu.
CᏂị©Ꮒ nhiều vào, giống như hôm nay vậy, cậu chịu không nổi nữa cũng sẽ tước vũ khí đầu hàng.
Không được, không thể như vậy được.
Cho nên cậu phải nắm giữ quyền chủ động, nhất định phải như vậy, chỉ có thể bịa ra một lời nói dối để lừa gạt Thời Giang. Nhưng Thời Giang lại thông minh hơn cậu, vì vậy nhất định không thể quá mức giả tạo được. Nếu không bị phát hiện thì cậu thật sự sẽ xong đời. Chó liếʍ cuối cùng ngay cả chó cũng biến mất.
Mục Vân Tinh nhìn chằm chằm bóng lưng của Thời Giang, suy nghĩ.
Cậu phải làm cho Thời Giang không ghen trước đã, không được ăn giấm của mối tình đầu này. Cho nên người đó có thể là một bóng dáng, ngay cả mặt cũng chưa nhìn thấy. Bóng dáng đẹp quá nên làm cho cậu yêu thích, giống như chỉ chơi đùa mà thôi, phỏng chừng anh sẽ không đem chuyện mối tình đầu của cậu để trong lòng.
Nhưng mà bóng dáng yêu thích vẫn là trường học bên cạnh đi.
Mục Vân Tinh tiếp tục trầm tư, nhíu mày, đột nhiên đôi mắt sáng lên.
Con mẹ nó, cậu quên mình là một đứa lưu manh thích hư vinh rồi. Cậu có thể nói mấy anh em lưu manh xung quanh mình đều có người mình thích, làm đại ca mà không có thì rất mất mặt, nên cậu cũng quyết định đi tìm người mình thích.
Cậu không thể tìm người thật được, bởi vì cậu quá đẹp trai nên sợ người đó sẽ thật sự thích cậu.
Má! Sao cậu lại thông minh như vậy chứ!
Mặt Mục Vân Tinh đều đỏ lên vì quá phấn khích với chỉ số thông minh của mình.
Mục Vân Tinh lấy điện thoại của mình trên tủ đầu giường, xem lại chi tiết bài viết của mình, còn phải kết hợp thêm chút thực tế.
【Cho nên tôi đã viết thư tình cho người đó chuẩn bị ngày hôm sau thì đưa, nhưng buổi tối sau khi tôi viết xong, ngày hôm sau đã bị ba mẹ tôi phát hiện, họ đã xin phép nghỉ học cho tôi sau đó giáo dục tôi không được yêu sớm.】
Đầu của Mục Vân Tinh tiếp tục xoay.
Có thể như thế này, trường bên cạnh Nhất Trung có người đến để đọc kiểm điểm, cậu từ xa nhìn thấy người nọ nhận được rất nhiều thư tình, nên cậu cũng quyết định viết, dự định vào đêm đó sẽ viết, ngày hôm sau sẽ gửi, có thể nhân tiện xem luôn người đó trông như thế nào.
Nhưng không may, ngày hôm sau thư tình của cậu bị phát hiện, ngay cả đi học cũng không đi được, cho nên đã bỏ lỡ việc nhìn thấy ngoại hình của người đó.
Chồng lên nhau!
Con mẹ nó, cậu quá thông minh!
Ý định sẽ hỏi thăm về mối tình đầu sau khi chuyển trường thật ra là cậu vẫn còn muốn trao bức thư tình cho người đó.
Không được, nói như vậy Thời Giang nhất định sẽ rất không vui, cậu thế mà còn muốn trao thư tình cho người ta.
Cho nên chỉ có thể tìm khán giả!
Thật ra cậu đã chuẩn bị kêu mấy tiểu đệ của mình đến để tận mắt chứng kiến
cậu trao thư tình.
Má, quá trời trung nhị! Bản thân Mục Vân Tinh cũng ghét bỏ mình, nhưng cậu càng ghét bỏ thì nó lại càng là sự thật.
Sau đó liền giống như mấy câu trả lời phía trên, trở thành một tay lưu manh.
Đầu của cậu là sao thế này, sao lại thông minh như vậy chứ?
Thời Giang nhất định sẽ tin.
Mục Vân Tinh lúc này đã dâng trào đến cực điểm, tổ chức lại ngôn ngữ ở trong lòng một phen, rồi gọi Thời Giang đến muốn nói về chuyện của mối tình đầu.