Mang Thai Là Trải Nghiệm Gì?

Quyển 1 - Chương 9: H nhè nhẹ

Edit + Beta: Toả Toả

Dù sao thì cậu ngoại trừ da^ʍ cũng không còn cái gì.

Người tự nhận là mình rất da^ʍ – Mục Vân Tinh vòng hai tay ôm lấy cổ Thời Giang, cái mông thì cọ tới cọ lui trên người Thời Giang.

Càng cọ càng có phản ứng.

Cọ đến trên giường luôn.

Môi Mục Vân Tinh bị hôn đến tê dại, nhưng vẫn ngoan cố ôm chặt cổ Thời Giang, chân còn quấn lên lưng người ta.

"Không trả lời là muốn lẳиɠ ɭơ như vậy cả đời sao?" Trong lúc môi răng gắn bó, Thời Giang khẽ hỏi.

Mục Vân Tinh nghĩ rằng Thời Giang đang đe doạ mình, muốn cho cậu dâʍ đãиɠ như vậy cả đời, nhưng cậu hoàn toàn không để trong lòng, dù sao cậu cũng da^ʍ, lẳиɠ ɭơ cả đời thì lẳиɠ ɭơ cả đời thôi.

Mục Vân Tinh còn ừ một tiếng, thái độ hoàn toàn không sao cả của cậu lại khiến Thời Giang bật cười. Này mới chỉ là tiểu dâʍ đãиɠ thôi, nếu là đại dâʍ đãиɠ thì tổn hại sức khoẻ thật.

"Được rồi, để anh xem xem em có bao nhiêu cứng rắn."

Thời Giang nói xong liền đi lấy bαo ©αo sυ, bαo ©αo sυ mua lần này có nhiều hương vị, Mục Vân Tinh cũng vểnh mông đi qua.

"Em không muốn dâu tây. Em mẹ nó có cảm giác như mình sắp có Pheromone vị dâu tây luôn rồi." Mục Vân Tinh rất bất mãn.

Thời Giang nhướng mi, lấy luôn vị dâu tây: "Cái gì cũng không nói mà còn muốn chọn này chọn kia à?"

Mục Vân Tinh nằm xuống ngay lập tức: "Dâu tây thì dâu tây đi, dù sao không phải bạc hà là được. Lạnh muốn chết."

Thời Giang đè lên cậu: "Hy vọng tiếp theo đây em cũng có thể cứng rắn như vậy."

Mục Vân Tinh vốn dĩ rất cứng rắn, nhưng tiếc rằng Thời Giang biết rõ chỗ nhạy cảm của Mục Vân Tinh, chỗ đó cũng là chỗ mà Mục Vân Tinh nói là khoang sinh sản. Mỗi lần anh đâm đến đấy, đều cố ý đâm chọc vào xung quanh, nhưng lại không chạm vào chỗ đó.

"Má! Anh...... Ưm cố ý!"

Cả người Mục Vân Tinh bị làm đến run rẩy, chân của cậu gần như không thể quấn lấy eo Thời Giang nữa. Đuôi mắt cũng phiếm hồng, cái mông đung đưa theo từng cú thúc mạnh mẽ.

Mục Vân Tinh không mập mà hơi gầy ốm mảnh mai, nhưng lại đặc biệt nhiều thịt, có một cái mông nhỏ rất vểnh.

Bình thường sẽ nhìn không thấy, nhưng khi cởϊ qυầи ra thịt đều nảy lên, bây giờ thì lại càng nảy.

Thời Giang cắn vành tai của Mục Vân Tinh, liếʍ một cái: "Có nói hay không?"

Tai của Mục Vân Tinh cũng rất nhạy cảm, cả người gần như mềm thành vũng nước.

"Nói! Em nói ưʍ....... anh mau làm em trước đi ~" Mục Vân Tinh không làm giáo bá nữa mà làm nũng.

Thời Giang về phương diện này trước sau đều rất dịu dàng, nhưng đôi khi cũng tồn tại thú vui xấu xa, chẳng hạn như lần này.

Thời Giang ôm Mục Vân Tinh đã như vũng nước vào lòng.

Mặt của Mục Vân Tinh đặt trên vai Thời Giang, hai tay không có sức lực buông xuống, không hề phòng bị, hai chân đều phát run, mặt sau thì vừa sướиɠ vừa rát: "Aizz ~ Khi nào anh vào thì nói với em một tiếng chớ, quá sâu rồi ~"

Mục Vân Tinh mềm nhũn mắng to.

Con mẹ nó, cậu sắp biến thành nước rồi.

"Yêu cầu nhiều quá, mau nói đi." Thời Giang lẩm bẩm bên tai Mục Vân Tinh, mông bị đáng vang lên bẹp bẹp.

Mục Vân Tinh nói chuyện giữ lời, được thoả mãn xong thì nói: "Ưʍ....... Thật ra là lúc cấp ba em..... Ah ~"

Thời Giang dùng sức mạnh hơn, điểm mẫn cảm của Mục Vân Tinh lại bị chọc vào, đốt sống cụt đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy, cái cổ mảnh khảnh ngẩng cao lên, đuôi mắt đỏ hoe, cực kỳ lẳиɠ ɭơ.

Thời Giang càng nhìn càng cứng, ôm Mục Vân Tinh đâm càng lúc càng nhanh, bαo ©αo sυ vị dâu tây khiến cho thứ chất lỏng chảy ra từ phía sau của Mục Vân Tinh đều toát ra một loại hương vị ngọt lịm.

Rất da^ʍ.

Anh không muốn nghe Mục Vân Tinh lảm nhảm, bây giờ phụ trách thở dốc rêи ɾỉ là được.

"Hiện tại anh không muốn biết." Giọng nói của Thời Giang nhuốm một chút hương vị của tìиɧ ɖu͙©, như thể anh muốn đem thứ đó của mình nhét hết vào bên trong Mục Vân Tinh.

Mục Vân Tinh mở to hai mắt ngơ ngác trong vài giây, hai chân lại run rẩy quấn lấy Thời Giang, vô cùng tủi thân, hoàn toàn không giống giáo bá một chút nào: "Vậy anh, nhẹ..... nhẹ một chút ~"

Thời Giang ừ một tiếng cho có lệ, hoàn toàn không nhẹ nhàng chút nào, cố ý hỏi: "Có phải nếu ba mẹ không chuyển trường cho em thì bây giờ em đã thành Omega của hắn rồi phải không?"

Thời Giang ăn giấm chua đến quang minh chính đại, nhưng eo của giáo bá suýt chút nữa đã bị anh bẻ gãy rồi.

Mục Vân Tinh không hiểu gì lắc đầu, lại bị Thời Giang đâm thật mạnh một cái, bên trong căng đến sắp thăng thiên, chân cũng không còn sức lực: "Anh nói láo! Không....... Không muốn biết, mà còn ghen. Em mẹ nó vốn..... Vốn không phải là Omega ~ làm sao...... Làm sao là của người khác được ~"

Đầu còn dùng được, vậy phải cᏂị©Ꮒ thêm mới được. Thời Giang đỡ lấy đôi chân đã quấn không nổi nữa của Mục Vân Tinh: "Em là Omega."

Một khi Thời Giang trở nên thô bạo, Mục Vân Tinh hoàn toàn không thể chống đỡ được.

Mục Vân Tinh không thể nói rõ ràng được nữa, thấy Thời Giang làm càng ngày càng mạnh, cậu chửi um lên: "Má nó ~ đợi em xuống giường....... Xuống giường xong anh sẽ tiêu đời!"

Ánh mắt Thời Giang khẽ nhúc nhích, nâng chân Mục Vân Tinh lên: "Vậy thì em cũng đừng xuống giường nữa."

Lần thứ hai Thời Giang không đeo bao, bắn hết toàn bộ chất lỏng nóng bỏng vào trong mặt sau của Mục Vân Tinh.

"Bây giờ thì thành kết rồi."

Chân Mục Vân Tinh đều run lên, nhưng miệng lại rất ngạo mạn, giọng điệu rất yếu: "Má anh, lại phải tắm nữa, em vừa mới rửa sạch xong một lần."

"Nói tục?" Thời Giang lại chầm chậm chọc vào phía sau Mục Vân Tinh.

"Cái bíp bíp anh." Giáo bá sợ hãi, thanh âm tự biến mất, nhưng trên mặt đều là bất mãn.

Thời Giang mỉm cười, ôm Mục Vân Tinh không tình nguyện, không muốn tắm đi tắm rửa.

Trong phòng đều là mùi dâu tây ngọt lịm.