Duyên Nợ Ở Kiếp Thứ Hai

Chương 43-3: Ngoại truyện (2)

Tobirama sau khi giáp mặt với Madara và Izuna, rồi lại chứng kiến Kat bị bắt đi ngay trước mắt. Anh hận không thể ngay lập tức đuổi theo chúng cướp lại cô về, chỉ vì trận đấu với tên Madara này vẫn tiếp diễn.

Sau một hồi...

"Thả Kat ra!" Tobirama gằn giọng với tên con trai cả của trưởng tộc nhà Uchiha.

"Ngươi biết thừa là ta sẽ không làm thế rồi mà!" Madara nhếch mép. Hắn bất ngờ nhảy lên một cành cây, là bản thể thật, rồi dùng thuật thế thân với bản thể đang mang Vũ Anh đi, sau đó phân thân biến mất.

Anh trừng mắt, siết nắm tay, nghiến chặt răng sau khi đã gắng đuổi theo, nhưng, thực sự mất dấu rồi!

Không được! Nếu cứ mất thời gian thế này...

Rồi lại cau mày, bình tĩnh nghĩ lại. Có thể chúng sẽ dùng Kat làm con tin để nhử anh. Vậy được, Tobirama anh ra mặt là được chứ gì!? Hừ! Vấn đề là...

Không có bất cứ manh mối nào về việc trao đổi con tin... Hơn nữa, rất có thể chúng cần để trao đổi thông tin về tộc Senju!

Tobirama không còn cách nào khác, đành quay về tộc, một mặt vẫn chủ động chờ đợi thông tin từ bọn Uchiha xem động thái tiếp theo của chúng là gì, trong khi đó vẫn ráo riết lần tìm dấu vết của cô.

...

Bị giam trong tộc Uchiha đã ba ngày nay...

Trong căn phòng giam, Kat cảm thấy ủ dột. Cô nhòm qua khe cửa sổ trên trần nhà, nơi duy nhất ánh sáng lọt vào căn phòng u ám này. Ngoài đó, thỉnh thoảng có chim chóc đậu lại trên những cành cây khẳng khiu gầy guộc vươn ra ngoài nắng, lại lặng lẽ không có gì làm đếm từng phiến lá xanh trên cây. Ngày qua đêm đến, ánh trăng vằng vặc chiếu xuống, thả một mảnh ánh sáng bạc xuống nền đất trong căn phòng tối tăm. Đêm lại trôi qua ngày lại tới, cứ thế...

Mỗi ngày ba lần, chàng trai kia lại mang đồ ăn tới cho Kat, lặng lẽ đặt xuống rồi lặng lẽ đi. Tới một hôm, Kat không nhịn được lên tiếng, có lẽ vì chán quá không có ai nói chuyện cùng, cũng có thể đã cởi bỏ dè chừng, e ngại mà nói:

"Này anh, vì sao lại bắt tôi về đây?"

Chàng trai ấy ngẩng đầu, sau khi vừa đặt mâm cơm lại gần cô, khẽ nói:

"Đó là ý muốn của huynh trưởng tôi"

"Không phải đánh bại tôi rồi sẽ gϊếŧ tôi sao?"

Izuna:

"Đây là chuyện của huynh ấy, không phải chuyện của tôi" nói rồi anh ta quay người lại, định bỏ đi. Kat gọi giật lại:

"Tôi vẫn còn nhớ, tên của anh là Izuna!"

Izuna dừng bước, đứng tại đó. Kat thở nhẹ:

"Cảm ơn, đã dạy tôi Hỏa độn..."

Sau đó, anh ta đi mất. Bóng tối lại bao trùm nơi đây.

Sau đó hai hôm, Izuna nán lại lâu hơn, có nói rằng:

"Tobirama thuộc gia tộc đối địch Uchiha, hẳn cô cũng biết"

"Đó là gia tộc nào?" Kat nhíu mày thắc mắc.

Izuna ngẩn ra, ngạc nhiên: "Cô không biết sao?"

Kat lắc lắc đầu. Thực ra, đây là chuyện cô từng thắc mắc nhiều lần. Tài giỏi như huynh ấy, không biết thuộc vào hàng gia tộc lừng danh nào nhỉ? Cũng chỉ vì huynh ấy là người thân thuộc nhất với cô bắt đầu từ ba năm nay...

Izuna: "Cô không nên biết"

"Vì sao?"

"Chuyện này rất phức tạp, chỉ là... cô không nên biết..."

Đã một tuần trôi qua. Làm bạn với Kat trong căn phòng tối như hũ nút đó, rốt cuộc chỉ có Izuna. Hôm nay, đúng ngày thứ bảy cô bị giam tại nơi đây, Izuna rời khỏi đó, sau khi cánh cửa đóng, bóng tối một lần nữa bị nuốt chửng, thì đột nhiên, mắt cô dường như bị hắt sáng. Một tia sáng chói lóa chiếu đến khiến cô vội nhắm mắt lại, sau đó nheo nheo. Ánh sáng dường như chiếu từ trên ô cửa sổ trên trần nhà. Nhìn lên...

Thì ra...

Tobirama đang ở ngoài ô cửa sổ, cầm một chiếc gương nhỏ trong suốt điều chỉnh góc độ, khiến cho ánh mặt trời chiếu xuống, phản chiếu vào trong căn phòng tối đó.

"Suỵt!" Tobirama giơ ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng.

Tobirama huynh! Kat thầm reo trong lòng, rốt cuộc, huynh ấy cũng đến cứu cô!

Anh chờ đợi tên Izuna kia đi mất, bèn bảo với người bên cạnh hành động. Anh ta kết ấn, lập tức sau đó, từ mái nhà mọc lên những rễ cây ngoằn ngoèo đầu nhọn, chọc thủng trần nhà một mảng vừa đủ. Hai chàng trai nhảy từ trên mái nhà xuống qua cái lỗ vừa tạo, nhanh chóng chạy tới tháo cái còng ra khỏi tay cô.

"Ủa? Vị này là ai vậy huynh?" Kat ngước lên nhìn. Người này cao hơn Tobirama một chút, mái tóc dài, trông cũng cao lớn giống huynh ấy, ánh sáng ở trên nhưng là hắt chéo xuống lưng anh ta phía sau, nên đằng trước không nhìn rõ mặt người này.

"Ta là Hashirama- gia huynh của đệ ấy!"

Ồ!

"Vâng! Chào huynh!"

"Kat đúng không? Nghe Tobirama kể nhiều về em đấy!" Kat cảm thấy Hashirama đang cười thân thiện trong bóng tối.

"Thật sao?" Cô quay sang Tobirama, nhưng chỉ thấy anh cúi gằm xuống gắng gỡ cái còng ra. Thực ra, anh đang ngại ngùng.

"Ra rồi!" Cuối cùng, Tobirama cũng thành công phá được chiếc còng Ninja của Uchiha. Anh nhăn mày:

"Bọn Uchiha kĩ lưỡng thật, dùng Kunai thường không thôi cũng không đủ, lại còn phải là Kunai niệm Chakra thuộc tính Hỏa cơ!"

"Ồ! Giờ em mới biết Chakra huynh cũng có thuộc tính Hỏa đấy!"

"Thôi được! Chúng ta không có thời gian đâu, nhanh lẻn ra khỏi đây thôi!" Hashirama giục.

"Hashirama! Đích thân ngươi đến tận đây cơ à?" Giọng nói trầm thuộc về người bạn từ thuở bé của Hashirama vang lên sau cánh cửa bật mở. Madara ánh mắt cao ngạo nhìn:

"Chỉ vì con bé này mà đã dụ được hẳn hai cậu quý tử Senju tới đây sao? Quả nhiên, bắt nó về là ý tưởng không tồi"

Thì ra, chiếc còng tay này không chỉ có tác dụng ngăn cản dòng chảy Chakra, mà còn có thể truyền tín hiệu thông báo tới Madara khi khả năng chặn đứng Chakra trên tay người bị còng mất tác dụng. Ở đằng sau, Madara, Izuna lặng lẽ đứng đó.

Hashirama sử dụng Mộc độn uy lực uyển chuyển mạnh mẽ đấu với Madara, Izuna nhảy ra tiếp Tobirama. Tobirama quay sang:

"Kat! Chạy đi!"

"Nhưng...!"

"Không sao! Đã có gia huynh huynh ở đây, huynh ấy mạnh lắm, có thể giải quyết được thôi! Muội đi trước đi, chúng ta sẽ đuổi theo!"

Kat nghe lời lùi xuống, sau đó quay lại, dứt khoát niệm ấn, dùng chính thuật Hỏa độn mà năm xưa, chàng trai Izuna của tộc Uchiha đó dạy cho, thở ra một quả cầu to đạt sức nóng khủng khϊếp phá tan vách tường bằng gỗ phía sau, tạo ra một lỗ hổng.

Kat dường như phát hiện ra một điều gì đó, chợt hét lên:

"Hình như tộc nhân Uchiha đang tiến dần tới đây! Mau rút!"

Nghe lời cô, nhân đó, hai người kia cũng cùng phi thân ra khỏi lỗ hổng đằng sau mà rút lui, để lại ánh mắt ngạc nhiên của Madara cùng ánh nhìn trầm tư và thẫn thờ của Izuna.

Vì sau gần một tuần, Tobirama quay lại hiện trường nơi Kat đã bị bắt đi, chợt phát hiện ra một mảnh giấy trên đó có đề địa điểm là một căn phòng giam cách đó 30 km. Tobirama biết rằng đây là một cái bẫy nhằm dẫn dụ anh tới, và chắc hẳn nơi này không phải nơi ở tộc Uchiha. Anh không thể quay về nói với cha và mọi người rằng: "Vì một cô gái người quen mà thậm chí con không biết họ đang bị Uchiha bắt, hãy cứu cô ấy" được, hẳn họ cũng biết rằng đây là cái bẫy, anh nói ra còn sợ rằng sẽ bị giam lại ở tộc, nên bất đắc dĩ, anh phải nhờ tới Hashirama gia huynh.

Vậy là sau đó, cuộc giải cứu Kat của anh em nhà Senju đã thành công.