Duyên Nợ Ở Kiếp Thứ Hai

Chương 43-2: Ngoại truyện (1)

...

..

.

Hôm ấy trời bỗng đổ mưa to. Núi đồi hiện ra trong màn mưa mờ ảo.

Làng Uchiha được bao bọc quanh những ngọn núi cao lừng lững, địa hình hiểm trở, đối với người ngoài đây hẳn là nơi rất kín đáo và khó tìm.

Cách đó một khu rừng chết, sau khi đã bắt được Kat...

Về đến nơi, Madara thả Kat xuống, giam vào một căn phòng khóa kín, còn đặc biệt khóa một bên tay cô lại bằng một chiếc còng đặc biệt của gia tộc Uchiha có tác dụng chặn đứng dòng chảy Chakra, như vậy, cô sẽ không thể di chuyển, cũng như không có khả năng vận Chakra.

Tỉnh dậy trong căn phòng tối tăm không ánh mặt trời, người đầu tiên cô nghĩ đến, không phải bất cứ ai trong tộc mình, mà lại chính là Tobirama...

Bắt đầu từ năm 9 tuổi, Kat đã mất đi cha mẹ mình- hai vợ chồng trưởng tộc Nekomimi. Họ hi sinh trong một trận chiến với gia tộc khác. Vì còn quá bé, nên Kat không được kế vị, thay vào đó là một người khác. Kể từ đó, mọi người trong tộc bắt đầu không còn quan tâm đến cô nữa...

Lúc đó là lúc cô gặp được Tobirama.

Tobirama là một cậu nhóc kì lạ hơn cô 3 tuổi. Anh đặc biệt có đôi mắt rất sắc. Lần đầu tiên gặp mặt, là tại khu vực gần Thung lũng Tận Cùng, khi ấy, Tobirama đang mải mê câu cá, nên không để ý đến sự hiện diện của cô ngay sau lưng mình. Đến khi quay lại, ngẩng đầu lên, anh mới bắt gặp một cô bé mặt tròn dễ thương, ánh mắt long lanh đang nhìn anh, và nhìn... đám cá anh bắt được.

"Gì vậy?" Anh hỏi, cô bé nhận ra giọng anh rất hay, truyền cảm.

"Không... Tôi chỉ muốn làm quen với cậu..." Cô cười híp mắt, môi cong cong.

Anh nhíu mày:

"Làm quen với tôi?" Rồi đứng lên:

"Hả nhóc con?"

Oa!! Người con trai ấy cao hơn cô một cái đầu, như vậy... nên gọi là "anh" nhỉ?

Sau đó, cô bé cứ rảnh rỗi là lại tới nơi đó. Có lúc không thấy người đâu, có lúc lại gặp được. Sau dần, cứ mỗi khi tới là lại thấy anh. Có lẽ cô không biết, anh đã chăm chỉ tới nơi đây chờ cô.

Sau khoảng 5 lần gặp nhau, cuối cùng, Tobirama cũng hỏi:

"Nhóc, em tên gì?"

Vì cả hai đều là kiểu người nhút nhát nên phải từng ấy lần gặp, mới mạnh dạn trở nên thân thiết hơn.

Cô bé ngẫm nghĩ, rồi cười:

"Em là Kat!"

Thực ra, tên của cô là Katsumi.

Trong thời chiến, theo nguyên tắc hai người lạ sẽ không nói tên họ của mình ra, còn riêng cô bé vẫn nhớ như in lời dặn của cha mẹ trước khi mất:

"Katsumi... Gặp người lạ, đừng nói họ, cũng đừng dễ dàng nói cả tên ra. Cha mẹ không có họ hàng hay thân thích, mọi người trong tộc thì lại không thực sự chấp nhận cha mẹ là trưởng tộc chỉ vì cha mẹ được lão Taroya chỉ định, nên khi cha mẹ phải rời bỏ thế giới này, con sẽ không còn ai bảo vệ. Vì vậy, hãy tự cảnh giác, hãy tự bảo vệ và lo cho chính bản thân mình"

Ấn tượng đó vẫn còn mãi trong tâm trí, vậy nên, cô vẫn sợ hãi, vẫn có phần cảnh giác đối với Tobirama.

Vậy nên cô đã không nói tên thật cho anh biết.

Sau nhiều lần tiếp xúc với Tobirama, Kat dần có thiện cảm và cảm thấy tin tưởng anh. Thực ra, cô đã nhiều lần định nói tên thật của mình ra...

Nhưng sợ anh sẽ giận vì đã nói dối... Nên cô không dám.

Ở một mình trong đây, cô buồn tủi và sợ hãi. Rốt cuộc, cô cũng đã không thể tự bảo vệ được mình, là cô đã quá sơ suất...

Một tiếng sau, cửa phòng bật mở, ánh sáng từ ngoài qua khe cửa tràn dần vào. Một người con trai cao ráo đứng đó. Anh ta chậm rãi tiến vào, trên tay cầm một mâm cơm và thức ăn bước lại gần cô. Anh ta đứng quay lưng về ánh sáng, nên khuôn mặt chìm trong bóng tối, cô không nhìn rõ.

Đặt mâm cơm xuống, rồi lại bước ra. Kat nhìn xuống. Đi chưa đến cửa thì anh ta chợt quay lại, giọng nói điềm tĩnh:

"Ăn đi, học được Hỏa độn của tôi cũng không phải dạng vừa"

Cái gì?

Kat mở to mắt, khi ấy, cửa đã đóng lại từ bao giờ, bóng tối lại bao trùm xung quanh.

Anh ta nói...

Ngay lập tức, kí ức ngày ấy ùa về...

Hồi ấy, cô từng thấy một Uchiha luyện tập Hỏa độn.

Lạc trong rừng một lúc lâu, Kat gắng tìm đường ra. Chẳng ngờ bắt gặp một khu đất trống, lại chẳng tin được khi thấy một tộc nhân Uchiha ở đó.

Lần đầu tiên thấy Uchiha ngoài đời!

Kat biết họ qua lời kể của cha mẹ, qua gia huy của họ in trên áo cậu con trai nọ. Khi ấy, trước mắt Kat, anh ta đã biểu diễn một màn "Hỏa độn" rất đẹp mắt. Quả cầu lửa trong mắt cô bé quả thực rất cao siêu, nên cô bé đã quyết định lại gần, nấp trong lùm cây quan sát.

Nhưng khi đang luyện tập, cậu con trai đó bỗng nhiên đi mất. Kat không hiểu, rồi bước ra khỏi đó. Không ngờ anh ta từ trong một chỗ đi ra, tiến lại sau lưng cô.

Kat giật mình:

"Ơ! Em... em..."

"Em muốn học Hỏa độn chứ gì?" Cậu con trai đó mỉm cười nhẹ nhàng.

"A! Vâng, vâng!" Kat gật gật.

Cuối cùng là, anh ta hướng dẫn sơ qua cách thi triển thuật, nhưng vì có chim đưa thư tới, nên không kịp giúp cô luyện tập, đã vội vã bỏ đi, chỉ kịp cáo từ bằng một câu:

"Bé con, tự tập đi nhé, anh phải về đây!"

Từ căn phòng giam bước ra, chàng trai ấy lại bắt gặp ánh sáng bên ngoài, cũng giống như tình cờ gặp lại cô bé ấy...

"Izuna! Đệ mang thức ăn vào cho nó rồi chứ? Mau đi theo huynh về Uchiha gia!" Madara đã chờ sẵn bên ngoài, nói với anh một tiếng rồi cùng anh bước đi.

Izuna sau lần gặp Kat ở khu rừng thì lại vô tình nhìn thấy cô đang luyện tập Hỏa độn ở một chỗ hình như là nơi ở của tộc khác, là vào mấy hôm sau... Không ngờ, chỉ bằng lí thuyết nửa chừng anh dạy cho, cô bé ấy đã tự mình luyện tập thành công nhẫn thuật đặc trưng của gia tộc Uchiha anh.

Lần này gặp lại, chẳng ngờ cô bé đó lại thụi cho anh một nắm đấm vào mặt mạnh đến nỗi khiến anh từ trên không ngã xuống dưới đất.

Là cái duyên chăng?

Anh thầm nghĩ...