Chương 63
Edit: Sabi
Giang Đình đến nay đã sống hơn ba mươi năm rồi, lần đầu tiên bị người ngồi bên mép giường kéo tay, còn nhỏ giọng nói "Tôi rất muốn đến gặp anh một lần", lập tức ngây người.
Cách âm của căn phòng gác xép này rất tốt, gần như ngăn cách hoàn toàn tất cả động tĩnh của quán KTV dưới lầu, chỉ có ngọn đèn nhỏ trên bàn đọc sách đang toả ra quầng sáng màu vàng, chiếu lên chăn gối đệm trên giường, cùng với áo choàng tắm sạch sẽ trên người anh, nhuộm chúng thành màu vàng nhạt.
Nghiêm Tà bình tĩnh nhìn Giang Đình, trong đôi mắt sâu thẳm dường như còn lóe lên một tầng ánh sáng nhạt.
".............Anh điên rồi sao?" Giang Đình cuối cùng cũng bật ra một câu như vậy, "Ai làm thủ tục xuất viện cho anh?"
Nghiêm Tà nói: "Tôi tự làm, vết thương cũng đã khép miệng, cắt chỉ xong hết rồi, không tin anh nhìn xem." Vừa nói vừa kéo áo lên, dấu vết các mũi khâu trên cơ bụng rắn chắc vẫn còn tương đối rõ ràng, trên vết mổ còn dán một miếng băng gạc trong suốt như keo.
Khóe miệng Giang Đình lập tức co quắp, nhận ra thứ đồ trước mắt là một loại băng sinh vật khá tân tiến dùng để làm kín miệng vết thương và loại bỏ vết sẹo sau khi phẫu thuật. Loại đồ vật này không dễ gì lấy ra ở bệnh viện huyện, chắc chắn là Nghiêm Tà đã cho người lái xe mang theo thiết bị y tế từ Kiến Ninh tới huyện Giang Dương đón hắn, cái gì tự mình mang theo vết thương lái xe bốn năm tiếng? Đều là lừa đảo.
"Cắt đẹp không?" Đáy mắt Nghiêm Tà hiện ra nụ cười tinh nghịch.
Giang Đình không trả lời vấn đề này, "Chỗ này không thích hợp để dưỡng thương, anh về nhà đi."
Nhưng anh vừa đứng lên, liền bị Nghiêm Tà kéo tay kéo trở lại mép giường: "Nhưng tôi không muốn đi."
"Vì sao?"
"Chưa nhìn đủ." Nghiêm Tà nhỏ giọng đáp, "Còn muốn ở lại đây nhìn anh một lúc nữa."
Các cơ thịt trên mặt Giang Đình lúc nào cũng thả lỏng, lười thể hiện cảm xúc, lúc này trên mặt lại xuất hiện biểu tình cực kỳ phức tạp. Nhưng anh lại không có cách nào rút tay ra khỏi lòng bàn tay nóng như lửa của Nghiêm Tà, cũng không thể cứ liên tục khép áo choàng tắm duy trì tư thế nửa đứng thẳng này, hai người giằng co một lúc, Giang Đình không nhịn được nói: "Anh rốt cuộc................"
Câu nói không đầu không đuôi, nhưng Nghiêm Tà vẫn hiểu được anh muốn nói gì, ngắt lời: "Tôi cũng không thể nói rõ ràng, chính là như anh nghĩ."
Giang Đình nói: "Đây là do vụ án rơi vào bước đường cùng nên anh mới sinh ra tín nhiệm mù quáng và hiệu ứng cầu treo(1) đối với người ngoài. Tôi đề nghị anh nên tìm hiểu một chút về thuyết hai yếu tố của cảm xúc(2), kí©ɧ ŧɧí©ɧ sinh lý cùng nhận thức cảm xúc là hai loại yếu tố có ảnh hưởng khác nhau, khi hai yếu tố này liên hệ với nhau, cũng là lúc đầu óc anh tự nhiên sinh ra ảo giác về nhịp tim hoặc như điện giật..."
"Không muốn hiểu." Nụ cười nơi đáy mắt Nghiêm Tà sâu hơn, ghé vào tai anh thì thầm: "Chúng ta tìm hiểu nhau đi, đội trưởng Giang?"
Giang Đình: "..................."
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị gõ hai cái, cốc cốc, giọng nói của Dương Mi truyền vào: "Anh Giang! Anh Giang!"
Mí mắt Nghiêm Tà giật giật, thoáng chốc Giang Đình rút tay về, đứng thẳng lên.
"Anh đã ngủ chưa?"
Tay nắm cửa xoay một vòng, có vẻ như cô ấy muốn đẩy cửa - Giang Đình lập tức cất giọng nói: "Đừng vào!"
Động tác của Dương Mị dừng lại.
Bầu không khí đọng lại, Nghiêm Tà nhìn Giang Đình nháy mắt liên tục, người sau làm như không thấy, đi tới đứng sau cánh cửa: "Có chuyện gì không?"
Dương Mị lắp bắp: "Anh không ăn cơm sao?"
"Em ăn đi, anh đang nghiên cứu ít tài liệu."
"Vậy............ Em có bảo người hầm cháo, bưng vào cho anh nhé?"
Giang Đình nói: "Được." Sau đó đưa tay lên mở cửa.
Nghiêm Tà không nghĩ tới anh nói mở liền mở, cũng không thèm ra hiệu trước một tiếng, hắn ngập ngừng 0,5 giây giữa vội vàng ẩn núp hay đứng dậy thoải mái nói xin chào, tiếp đó theo phản xạ khom người xuống, trốn sau giường, tiếng Dương Mị dặn dò từ ngoài cửa truyền vào:
"Cẩn thận bỏng, anh ăn lúc còn nóng đi............."
"Ừ, em bận thì cứ đi làm đi."
Cửa cạch một tiếng đóng lại, Giang Đình đặt chén cháo lên bàn, lúc này mới hỏi: "Đâu rồi?"
Nghiêm Tà đột ngột đứng lên: "Cho nên tôi nói, anh và cô ta rốt cuộc là mối quan hệ gì mà muốn mở cửa thì mở...............Shhh!" Cơn chóng mặt ập đến, Nghiêm Tà bất giác vịn tay vào đầu giường.
Giang Đình: "Sao vậy?"
"..............Vội đến gặp anh, không kịp ăn cơm tối................"
Cơ má của Giang Đình vất vả lắm mới có chút khẩn trương ngay lập tức thả lỏng, khóe mắt giật giật, một lúc lâu sau dùng cái muỗng gõ nhẹ vào bát cháo, nói: "Vậy anh tới đây húp bát cháo này đi."
Nói là cháo, nhưng lại rất đặc, là Dương Mị bảo đầu bếp bỏ thêm tôm tươi, thịt cá, sò biển, lòng đỏ trứng hầm nhừ lên. Từ việc lựa chọn nguyên liệu, xem ra Dương Mị thực sự rất tuân thủ triết lý dưỡng sinh mộc mạc của đại đa số người dân lao động: Chỉ chọn đắt tiền không cần đúng, càng đắt càng tốt, càng đắt càng có lòng quan tâm an ủi.
Ai ngờ Nghiêm Tà chỉ nhìn một cái, lắc đầu: "Không ăn, quá thấp kém."
Giang Đình: "................"
"Tôm không phải là tôm hùm xanh, cá không phải cá sủ vàng, sò không phải là sò vòi voi (Geoduck) (3), cũng chỉ có lòng đỏ trứng trông khá tươi. Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi chưa ăn qua chén cháo khó coi như vậy, ngay cả món ăn kèm cũng không có, thôi bỏ đi."
Giang Đình lạnh lùng nói: "Người mỗi đêm ngồi chồm hổm ở Cục thành phố uống nước thùng ăn mì tôm là ai?"
Nghiêm Tà trả lời trôi chảy: "Đó là tôi thâm nhập vào cơ sở để quan sát dân tình."
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Giang Đình thậm chí còn không chớp mắt.
"..........." Nghiêm Tà rốt cuộc cũng nói lời thật: "Tôi mới không cần ăn cơm của tình địch."
Giang Đình ném cái muỗng vào trong bát cháo, "Sao anh lại chưa chết đói chứ?"
Năm phút sau.
Từ cửa sổ rộng mở nhìn xuống dưới, Nghiêm Tà theo đường ống thoát nước trượt xuống đất, đứng dậy vỗ vỗ bụi trên ống quần, đứng trong ngõ hẻm đen kịt vẫy tay, hạ giọng kêu: "Đội trưởng Giang! Đội trưởng Giang đừng sợ! Tôi đỡ anh!"
Rầm! Giang Đình mặt không cảm xúc đóng cửa sổ lại.
"Anh đi đâu vậy, anh Giang?" Dương Mị đứng ở cửa thang máy ngạc nhiên: "Đã muộn thế này rồi, sao không nghỉ ngơi? Có chuyện gì ngày mai xử lý không được sao?"
Giang Đình ậm ờ vài tiếng ứng phó, đi thẳng ra ngoài, Dương Mị vẫn không yên tâm đuổi theo phía sau: "Hay là để em đưa anh đi!"
"Không cần!" Giang Đình vội vã chui ra khỏi cửa KTV, bóng đêm chính là bức màn che chắn rất hữu hiệu cho bước chân hơi vội vàng như đang bỏ chạy của anh: "Anh đi loanh quanh một lát!"
Chợ đêm, dòng người nhộn nhịp đông như mắc cửi, chen vai thích cánh. Những dãy bóng đèn sáng choang của các quầy ăn khuya bị che phủ bởi hơi nóng và mùi cay, trong không khí toàn là mùi vị thân thiết và sống động.
"Tới roài! Hai bát mì lạnh, bốn cân tôm hùm đất, bốn cân cua sốt cay! Bia và đồ uống tự lấy, chúc ngài ăn ngon miệng!"
Nghiêm Tà dùng con dao quân đội Thụy Sĩ mang theo bên người khui chai bia, còn chưa kịp làm gì, chai bia đã bị một bàn tay khác vươn ra tịch thu, sau đó, bộp, trước mặt hắn xuất hiện một chai đồ uống khác.
"Tôm hùm xanh, cá sủ vàng, và sò vòi voi của anh." Giang Đình nhấp một ngụm bia, nói: "Phối hợp với ly Lafite 1982 này là hoàn hảo."
Nghiêm Tà nhìn dòng chữ sữa đậu nành Vĩnh Hoà, mí mắt giật giật không ngừng.
Lời này nếu đổi lại là người khác nói thì Nghiêm Tà đã nổi nóng rồi, nhưng đội trưởng Giang không hổ là đội trưởng Giang, mí mắt Nghiêm Tà giật giật nửa ngày, chợt cười một tiếng: "Anh xem, hai chúng ta còn chưa ở chung đâu, vậy mà anh đã bắt đầu quan tâm đến sức khỏe của tôi rồi." Vừa nói vừa mở nắp chai đậu nành ra, uống một ngụm lớn.
Cua sốt cay là cua rang lên bỏ thêm lá nguyệt quế, hoa hồi, dầu hàu, thì là, rang đến lúc nước sốt cua ra tràn trề, vị cay mặn, bẻ càng cua ra, bên trong toàn là thịt trắng nõn như tuyết. Tay Nghiêm Tà đều là dầu, còn không quên gắp cho Giang Đình - người đang chậm rì rì bóc tôm mấy đũa thịt cua, lắc đầu thở dài nói: "Mấy bữa nay, tôi vẫn luôn muốn uống một hớp này, nằm viện mấy ngày ngày nào cũng chỉ được uống nước canh, miệng nhạt nhẽo quá."
Giang Đình nói: "Anh tốt nhất nên khắc chế một chút, cẩn thận vết mổ nhiễm trùng."
"Vết mổ đã sớm khép lại. Vả lại sợ gì chứ, đời người có thể sống được mấy năm? Một người thậm chí đến du͙© vọиɠ ăn uống cũng không thỏa mãn được, vậy thì sống còn ý nghĩa gì nữa?"
Giang Đình nghĩ thầm, vậy anh ăn tiếp đi, ăn nhiều một chút, ngày mai đi nhà xí cúc hoa tự nhiên sẽ dạy anh cách làm người.
Nghiêm Tà nhín y, khóe miệng cong lên: "Hơn nữa."
Hắn lớn lên có chút vô lại, theo lý thuyết khuôn mặt này sẽ gây cho người khác cảm giác không thành thật, nhưng nhiều năm làm cảnh sát hình sự đã mài dũa ép khô cái nét láu cá kia, luyện ra hơi thở mạnh mẽ hung hãn. Lúc hắn cười một cách xấu xa như vậy, lại cực kỳ đẹp trai hấp dẫn ánh mắt của người khác.
"Cáo Tử và Mạnh Tử tranh luận, nói rằng thực sắc tính dã, ý là ham muốn ăn uống và ham muốn sắc dục là bản năng theo đuổi của con người trong cuộc sống. Tôi đại nạn không chết, sau khi trở về có ăn có uống, lại có người đẹp là đội trưởng Giang đây đang ngồi trước mặt, cuộc đời này có thể nói là cực kỳ viên mãn, còn có cái gì phải sợ chứ?"
..............Cái lý lẽ hoang đường lần này quả thực quá đáng sợ, nhưng Giang Đình cũng không đưa ra bình luận nào. Anh đặt đũa xuống, chậm rãi uống một hớp bia, rồi nói: "Ngày mai trước tiên đừng đi Cục thành phố."
"Sao?"
"Dẫn anh đi khám mắt."
Nghiêm Tà phụt cười, dường như cảm thấy rất thú vị, móc bao thuốc Trung Hoa ra rút ra một điếu, ngậm lên miệng châm lửa, sau đó mới đưa cho Giang Đình.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Giang Đình lườm hắn một cái, khuôn mặt vô cảm lạnh lùng nhận lấy điếu thuốc.
"Thật sự hôm nay sau khi anh đi tôi rất hối hận, kỳ thực mấy câu nói để thăm dò anh kia không phải là lời thật lòng." Nghiêm Tà cũng tự mình châm một điếu thuốc, nói: "Nhưng mà có mấy câu hỏi trong lòng tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, nên dưới tình thế cấp bách liền không kiềm chế được, cũng có ý muốn chọc giận anh."
Giang Đình nhàn nhạt nói: "Câu nào?"
Nghiêm Tà nói: "Đình Vân."
Xung quanh quán ăn khuya, đàn ông cởi trần đeo dây chuyền vàng bự, phụ nữ nói chuyện phiếm ha ha cười lớn, tiếng người chơi oẳn tù tì uống rượu phạt, tiếng người la hét, tiếng người mượn rượu giả điên... tiếng hét chói tai của đám trẻ con đang chạy tới chạy lui, dưới mặt đất loang lổ đầy dầu mỡ, trên bàn đồ ăn thừa chất đống, sự ồn ào náo động trên con đường trước cửa ra vào đang phản ánh một cảnh tượng náo nhiệt nhất sống động nhất của thành phố Kiến Ninh lúc về đêm.
Không ai biết đến sự tồn tại của hai người cảnh sát điều tra đang ngồi trong góc, vừa uống rượu, vừa tán gẫu về một loại ma túy bí ẩn nhất, cao quý nhất, đẫm máu nhất và cũng tà ác nhất trên thị trường.
"Loại Fentanyl kiểu mới này có tên gọi là Lam kim, phần lớn được xuất khẩu sang Đông Nam Á qua các đường dây buôn lậu, cũng có một phần đáng kể được đổ vào nước Mỹ và Mexico. Trong mấy năm đầu Lam kim rất ít xuất hiện ở trong nước, chủ yếu là do có một số nguyên vật liệu dùng để sản xuất ma túy không nằm trong danh sách hóa chất được nhà nước kiểm soát, nếu nó được tiêu thụ trắng trợn ở biên giới, rất có thể sẽ đánh động tới sự cảnh giác của Cục giám sát quốc gia, thậm chí là Bộ công an."
Giang Đình nhả một ngụm khói, Nghiêm Tà đưa mắt nhìn vào khuôn mặt trầm tĩnh của y giữa làn khói trắng lượn lờ, nói: "Nói như vậy tức là anh đã sớm biết đến sự tồn tại của Lam kim?"
"Loại hợp chất mới này đã từng xuất hiện trong một vụ án cướp bóc có vũ khí giữa những người nghiện ma túy mà tôi phụ trách." Giang Đình nói, "Nhưng báo cáo vật lý và hóa học bị sửa lại, nhân viên kiểm nghiệm lúc đó cũng bị điều đi. Sự tồn tại của Lam kim bị che đậy nhưng tôi lại không có cách nào tra ra thân phận của người che giấu, vì thế tôi bí mật điều tra trong vài năm, tra ra được một nhà máy sản xuất ma túy ngầm trong một ngôi làng bỏ hoang gần Cung Châu, ở giữa cũng hy sinh mất mấy tên mật thám."
Nghiêm Tà khẽ giật mình.
Tôi bí mật điều tra vài năm, ở giữa hy sinh mất mấy tên mật thám.
Bao nhiêu vụ sát hại cùng tội ác kinh hoàng ẩn núp trong hai câu nói nhẹ như gió thoảng.
".............Sau đó thì sao?"
"Sau đó, tôi bị phát hiện." Giang Đình khàn khàn nói: "Ngày đó, K Bích vừa vặn ở trong căn cứ chế tạo ma túy."
Con ngươi Nghiêm Tà co lại, Giang Đình rủ mắt xuống, chậm rãi búng tàn thuốc.
"Lý do tôi hỏi anh có thấy mặt hắn ta hay không, không phải vì sợ anh nhìn được cái gì không nên nhìn, mạo hiểm dẫn đến bị diệt khẩu. Mà là vì tôi muốn biết gã trông như thế nào."
".............Sao?"
"Tôi chưa nhìn thấy hắn." Giang Đình nói, "Đêm đó, trong nhà máy sản xuất ma túy, tiếp xúc gần nhất giữa tôi với hắn là lúc hắn cầm súng chĩa vào đầu tôi, nói rằng, tổng giá trị của đống hợp chất Fentanyl trước mắt tôi là sáu trăm triệu."
"Sáu trăm triệu, mày xem," giọng nói thì thầm thân mật của Hắc Đào K dường như vẫn còn đang vang vọng ở sau gáy: "Đây chính là cái giá của hạnh phúc trên thế gian này."
Mưa như thác đổ cọ rửa mặt đất của nhà máy, đèn hậu của xe chở hàng ở phía xa xa giống như đôi mắt đỏ tươi, chiếu rọi lên vô số túi bột màu xanh u tối ở chỗ sâu nhất trong nhà máy.
"....................Mày muốn gϊếŧ tao sao?" Giang Đình khàn khàn hỏi.
Vừa dứt lời, anh liền cảm thấy nhiệt độ sau lưng nhích tới gần, giọng nói mang theo ý cười dán vào tai: "Hoặc là mày cũng có thể cùng tao chia đều của cải và quyền lực............... Một cảnh sát vừa thông minh vừa ưu tú, chung quy vẫn quan trọng hơn so với một xác chết, đúng không?"
"Cho nên hắn không gϊếŧ tôi, hoặc là nói, có gϊếŧ hay không cũng không quan trọng. Tôi chỉ vừa mới bí mật điều tra đến khu vực gần đó, nhưng hành tung của tôi đã có thể dễ dàng bị bại lộ như vậy, điều này nói lên nội bộ có rất nhiều vấn đề." Giang Đình dừng lại một chút, nói: "Trừ lần đó ra, lúc ấy nếu hắn gϊếŧ tôi sẽ tương đối phiền phức, giữ lại thì sẽ vô cùng có lợi, hơn nữa cũng không cần phải lo lắng quá nhiều về việc tôi sẽ đi ra ngoài nói bừa bãi. Tất nhiên, sau đó theo như tôi được biết thì sau khi tôi ra ngoài bọn chúng cũng đã nhanh chóng bỏ hoang nhà máy đó, rất có thể đây chính là một trong những nguyên nhân tôi giữ được cái mạng nhỏ của mình."
Nghiêm Tà hút một hơi thuốc, suy nghĩ một lát hỏi: "Sau đó thì sao? Sau vụ nổ của nhà máy nhựa, anh biến mất, thời gian đó cũng chưa từng nhìn thấy qua K Bích?"
Tối nay Giang Đình đặc biệt hợp tác, nhưng đối mặt với câu hỏi này lại im lặng một lúc lâu. Cho đến khi Nghiêm Tà cho rằng y sẽ không trả lời vấn đề này nữa, mới nghe thấy y mở miệng: "Tôi hôn mê ba năm............Mấy chi tiết kia đều rất hỗn loạn."
"Thời gian đó, tôi không biết mình ở đâu, cũng không nhớ nổi những manh mối quý giá khác như khí hậu, nhiệt độ, đặc điểm địa lý............Điều duy nhất tôi có thể khẳng định là, đoạn ký ức kia từ đầu tới cuối tôi đều ở trong bóng tối, nói rõ đôi mắt tôi vẫn luôn bị bịt lại."
Ngón trỏ của anh day day huyệt thái dương của mình:
"Sau đó, tôi từng thử mường tượng lại khuôn mặt của K Bích, nhưng không thành công. Não người dù sao cũng không phải là máy vi tính, cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ có thể ảnh hưởng đến các giác quan, đây là điều mà ngay cả tôi cũng không thể làm