Chương 62
Edit: Sabi
Đầu Giang Đình nổ tung, mái tóc đen nhánh chà xát lên cánh cửa, đáy mắt không kịp che giấu sự kinh ngạc, khoang miệng bị miệng lưỡi mang theo mùi thuốc lá của Nghiêm Tà lấp đầy, quét sạch vòm họng cùng đáy lưỡi.
Điều này quá bất ngờ, hoàn toàn đi ngược lại với suy nghĩ của Giang Đình, đầu óc anh cứ thế trống rỗng, theo bản năng đưa tay ra đẩy, bị Nghiêm Tà nắm chặt cánh tay chống lên cánh cửa sau lưng. Đang lúc gấp gáp giãy giụa cánh cửa lại vang lên mấy tiếng bịch bịch do va đập, tiếng lột sột loạt soạt do quần áo ma sát, cực kỳ rõ ràng lọt vào lỗ tai đang đỏ bừng như rỉ máu của anh.
............Sẽ bị người trên hành lang nghe thấy mất, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ như vậy.
Sau đó anh mới mơ hồ cảm giác được sự khác thường, đáng ra phải là đối chọi gay gắt, thế nhưng nụ hôn vừa mềm mại, vừa cẩn thận lại vừa nóng bỏng, xúc cảm thần kinh khiến bộ não và xương sống sinh ra một loại ngứa ngáy rất nhỏ.
Quá không chân thật.
Choáng váng đến mức hoang đường.
Móng tay Giang Đình cấu vào lòng bàn tay, lúc đầu đều không có cảm giác, đau đớn bị nhấn chìm trong nụ hôn nóng bỏng ùn ùn kéo tới. Qua vài giây thậm chí còn lâu hơn, y mới run rẩy rút tay mình ra, mạnh mẽ đẩy Nghiêm Tà lui ra nửa bước.
Sự an tĩnh xung quanh ngưng tụ lại, trên hành lang xa xa loáng thoáng nghe thấy tiếng đi lại cùng tiếng nói chuyện của y tá, làm nổi bật tiếng thở dốc cùng hơi thở khác thường của hai người.
"........................." L*иg ngực Nghiêm Tà phập phồng, đè lại vết thương trên bụng từ từ đứng thẳng lên, hỏi: "Thế nào?"
Ngón tay cái của Giang Đình phải bấm chặt vào phía trong đốt ngón tay giữa, mới có thể cất lên tiếng nói tương đối bình tĩnh: "Cái gì thế nào, muốn tôi khen anh sao?!"
Tuy y đã cố hết sức dồn nén cho giọng nói trở nên ổn định, nhưng âm điệu của từ cuối cùng vẫn lên cao quá mức, ngay cả Nghiêm Tà cũng nghe được.
Nhưng Nghiêm Tà không cười, cũng không đắc ý, bất mãn hay cảm xúc háo hức nào khác.
"Tôi không đáng được cậu công nhận?" Hắn hỏi ngược lại.
Tất cả thăm dò xen lẫn tín nhiệm, sự hợp tác che giấu mâu thuẫn, lúc nguy hiểm không hề giữ lại viện trợ, lúc cùng gặp khó khăn đánh cược bảo vệ tính mạng, những điều này chẳng lẽ không đáng được công nhận sao?
".............Những điều tôi nói với Lý Vũ Hân thực sự chỉ là nói dối." Sau một lúc lâu Giang Đình mới lạnh lùng nói, "K Bích là trùm buôn ma túy, tôi là cảnh sát, cho dù tôi làm bất cứ chuyện gì cũng chưa từng nói đến hai chữ phản bội. Nếu như anh bị một kẻ điên biếи ŧɦái bắt đi, rất nhanh sẽ cảm thấy tất cả mọi người xung quanh ai cũng có thể là kẻ phản bội."
Anh đưa tay lên nắm lấy tay nắm cửa, khẽ hất cằm với Nghiêm Tà: "Anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, hãy tỉnh táo suy nghĩ cho rõ ràng, đừng chơi đùa với cái mạng nhỏ của mình."
Rầm!
Cửa mở ra lại đóng, bước chân của Giang Đình dần dần biến mất ngoài hành lang.
Nghiêm Tà chậm rãi lui về phía sau, ngồi xuống mép giường bệnh, mười ngón tay cắm sâu vào trong tóc dùng sức vuốt mạnh, sau đó hít sâu một hơi như thể đã hạ quyết tâm, cầm chiếc di động mới mua lên, mở ra, lắp sim vào.
"A lô, ba." Nghiêm tà dừng một lát rồi nói: "Con ở huyện Giang Dương xảy ra chút chuyện, gọi xe giúp con, đón con trở về Kiến Ninh."
***
Giang Đình mở cửa bên ghế phụ, chui vào, nặng nề thắt dây an toàn.
"Đi thôi."
Dương Mị ngồi ở chỗ ở ghế lái, có lẽ là do dọc đường đi lòng như lửa đốt, ngay cả thời gian trang điểm - việc cô xem như tính mạng cũng không có: "Anh Giang................"
"Không sao," Giang Đình nói, "Cái tên ngu ngốc bị bắn phải vào phòng mổ cũng không phải là anh."
Nhưng mà sự lo lắng trong đáy mắt của Dương Mị cũng không vì vậy mà giảm bớt, ngược lại càng đậm hơn: "Anh Giang, thực ra cũng không cần phải theo đuổi vụ án này. Trung Quốc lớn như vậy, không có nơi nào cho chúng ta trốn sao? Đầu tiên là bệnh viện rồi đến lần này, thậm chí ngồi trên xe cảnh sát mà gã cũng dám động thủ, người kia thật là, thật là............"
"Em nói K Bích?"
Giữa ban ngày ban mặt đột nhiên nghe được cái tên này, khiến cho Dương Mị thoáng chốc sững sờ, sau đó một cơn ớn lạnh dọc theo xương sống bò lên, khiến cô bất giác rùng mình.
"Người ra tay không phải hắn ta." Giang Đình làm như không thấy cơn rùng mình của Dương Mị, nói: "Nhưng hiếm thấy là gã lại để lại sơ hở trong vụ án này, cho nên nhất định phải theo đuổi đến cùng."
"...........Sao............Sơ hở gì?"
Giang Đình không trả lời cô, mà lấy kính râm cùng khẩu trang trong hộp đựng đồ lặt vặt đeo lên, lại ngả ghế ngồi về phía sau, điều chỉnh đến một góc độ mà camera trên đường không quay đến được.
"Lái xe đi," anh nói, "Anh ngủ một giấc, lúc nào đổi tay lái thì gọi anh."
Trong lòng Dương Mị hiểu rõ có khuyên can cũng vô dụng, lo lắng liếc nhìn y, lại thấy Giang Đình chẳng biết tại sao đột nhiên lại dùng đốt ngón tay xoa lên khẩu trang trên mặt mình, sau đó lại thả xuống bên người.
Dương Mị khó hiểu liếc mắt.
Cái động tác nhỏ của y này, nhìn qua giống như đang vô thức sờ lên môi vậy.
***
KTV Bất Dạ Cung.
Lần cuối cùng đậu xe ở cửa sau, đó là lúc vừa mới xuất viện. Giang Đình chui ra khỏi xe, nhìn về phía xa, dưới đèn đường không có cậu trai trẻ tuổi vai đeo cặp sách, mặc áo màu xanh da trời, lấm la lấm lét nhìn xung quanh nữa.
Anh thu hồi tầm mắt.
"Không cần bảo nhà bếp nấu đồ ăn," trước khi Dương Mị kịp mở miệng Giang Đình đã chặn trước: "Anh lên xem ít đồ."
Tâm hồn hường phấn thiếu nữ của Dương Mị không dễ dàng gì mới thể hiện ra cuối cùng bị một gáo nước lạnh dội xuống.
Giang Đình đóng cửa lại, bật đèn lên.
Căn gác xép trên lầu KTV đã khác hẳn so với lúc y vội vã rời đi, chăn ga gối đệm đã đổi một bộ sạch sẽ mới mẻ hơn, chậu hoa được tưới nước đầy đủ, ly thủy tinh trong suốt được rửa phát sáng, sắp xếp ngay ngắn đặt trên bàn trà nhỏ trước ghế sô pha.
Rẹt!
Giang Đình kéo rèm cửa sổ lên, cởi cúc áo, ném sơ mi lên giường, đi vào phòng tắm.
Nước ấm từ vòi sen phụt ra, hơi nóng nhanh chóng bốc hơi lên, Giang Đình nhắm mắt lại.
Từng có một thời gian, anh cảm thấy cách thoải mái nhất để tạm biệt với thế giới này là chết chìm trong dòng nước ấm, vô tri vô giác, bình thản, giống như trở lại trong bụng người mẹ mà y đã sớm không nhớ rõ mặt kia. Nhưng khi anh bị dây an toàn trói lại chìm xuống dòng sông, trong phút chốc suy nghĩ trong đầu lại là, sao mình có thể chết được?
Anh sẽ không bao giờ nói với Nghiêm Tà, khi cửa xe ngập nước được mở ra lần đầu tiên, thực ra anh có tỉnh lại mấy giây.
Anh cảm giác được Nghiêm Tà bị kéo ra ngoài, cô bé bên người cũng được cứu đi; buồng xe từ từ chìm xuống đáy sông, không ngạc nhiên khi chỉ có anh trơ trọi một mình bị trói vào ghế sau, ôm ấp hoài bão chìm xuống dòng sông lạnh như băng.
Đây chính là kết thúc, anh nghĩ.
Nhưng anh không ngờ, cửa xe dưới áp lực nước cực lớn lại lần nữa được mở ra, bàn tay từng xuất hiện trong mơ vươn đến thực tại, gắt gao ôm chặt lấy anh, dùng hết sức lực kéo anh về bên bờ sự sống.
Giang Đình thở dài, mở mắt ra, nhìn vào cái gương mờ mờ phía đối diện, tiện tay lau sạch hơi nước.
Người trong gương nhìn qua trẻ hơn thực tế một ít, nhưng cũng không còn trẻ lắm nữa, ít nhất khóe mắt đã lưu lại dấu vết của năm tháng, chẳng qua do ít cười nên hai bên khóe môi mới cực kì bằng phẳng, cũng không có người nào ở tuổi này mà anh quen lại có nếp gấp mũi.
Từ nhỏ, da của anh đã trắng hơn so với những đứa trẻ khác. Sau ba năm nằm trên giường bệnh, khuôn mặt và làn da của anh càng trở nên tái nhợt thiếu sức sống, làm nổi bật lên đôi mắt vừa to vừa đen. Vài năm sau khi tốt nghiệp trường công an ra, vóc dáng anh cũng được coi là tương đối khỏe mạnh tháo vát, hiện tại cũng bị phá hủy. Nếu như không cố gắng thẳng lưng và ngẩng đầu lên, thấy thế nào cũng có chút mỏng manh yếu ớt.
Cũng không phải là dạng yếu đuối khiến người thương xót, mà là một người mang trên người những vết sẹo cũ kỹ, tính tình xa cách lãnh đạm, khiến người khác có cảm giác kính nhi viễn chi.
Giang Đình nhíu mày nhìn chằm chằm vào gương, ngay đến mình cũng không thấy đẹp chứ đừng nói đến việc so với các cô gái xinh đẹp khác. Cho dù đứng chung một chỗ với chàng trai trẻ trung tràn đầy sức sống, cũng lộ ra vẻ chán ghét.
Cho nên, cái tên phú nhị đại, đội phó đội điều tra hình sự Nghiêm tà kia, sợ rằng không chỉ ngu ngốc, mà còn bị mù.
Giang Đình tự giễu cười một tiếng, tiện tay gạt nước trên gương đi, hình bóng đáng ghét kia lập tức vặn vẹo thành những hình dáng kỳ quái trong những giọt nước.
Chốc lát, anh khoác áo choàng tắm bước vào phòng ngủ, thuận tay lau mái tóc còn đang nhỏ nước, từ sau cửa kéo ra một tấm bảng trắng, sau đó hạ cái bàn đọc sách bên mép giường xuống tiếp theo mở cái két an toàn trên vách tường ra, lấy ra mấy cái túi giấy dai được buộc bằng mấy sợi chỉ.
Trong túi giấy bất ngờ là vô số ghi chép, báo cũ, mấy chục tấm hình các loại, vương vãi khắp bàn.
Giang Đình rút một con bài K bích vàng ố từ trong bộ bài xì dách ra, dùng đinh sắt gắn lên giữa bảng trắng, sau đó dùng bút đánh dấu vẽ hai đường mũi tên. Mũi tên bên trái chỉ vào đội phòng chống ma túy Cung Châu, sau đó chia ra một đường mũi tên khác viết lên đó: Hồ Vĩ Thắng.
Đầu mũi tên bên phải chỉ vào một dấu hỏi, trái phải phân ra hai đường mũi tên, chia ra là Phạm Chính Nguyên và huyện Giang Dương.
Anh bổ sung thêm các thông tin vụn vặt mấu chốt bên cạnh mỗi mũi tên, sau đó lùi ra nửa bước nhìn kỹ bảng trắng, một lúc lâu sau y lại nhặt cây bút lên viết hai dãy cụm từ vào chỗ trống:
Bắt cóc hành hình.
Anh đem từ "hành hình" chỉ về phía K bích, còn từ "bắt cóc" thì do dự mấy giây rồi chỉ về phía câu hỏi.
Trong gác xép chỉ có một ngọn đèn bàn, giường, tủ quần áo, không gian phần lớn đều chìm trong bóng tối, chỉ có mét vuông trước mắt này được bao phủ trong vầng sáng màu cam ấm áp. Tay Giang Đình cầm bút đặt bên môi, theo bản năng cắn móng tay, tầm mắt lướt qua từng tờ giấy ghi chép chằng chịt tin tức cùng những bức ảnh chân dung cảnh sát quen thuộc trải trên mặt bàn.
Vô số manh mối rời rạc thoáng hiện ra lơ lửng trước ánh sáng, cuối cùng cố định vào một chi tiết mờ ảo xa xôi.
Một chai nước khoáng rỗng.
Mã Tường nói: "Dấu vân tay cùng ADN trên miệng chai đều là của cùng một người, chỉ có Thân Hiểu Kỳ từng chạm vào nó........."
Chai nước khoáng này sở dĩ xuất hiện tại hiện trường, rốt cuộc là vì nhầm lẫn không mang đi hay là cố ý bỏ lại, điều này tạm thời vẫn chưa có cách nào thăm dò. Nhưng bản thân chai nước khoáng đã tự bộc lộ ra một ám thị vừa nhạy cảm vừa tế nhị, đủ để làm Giang Đình bắt được một điểm đáng ngờ cực kỳ quan trọng - tại sao việc tái hiện chuyện cũ đối với "người kia" lại quan trọng như vậy?
Một người nhiều lần đi đến nhà hát để thưởng thức một buổi biểu diễn nhất định nào đó, có thể là vì người đó thích nội dung diễn xuất, chạm đến nỗi lòng hoặc đồng cảm.
Nhưng nếu người đó từ khán đài đi vào hậu trường, tự mình biên kịch, liên tục cảm ứng, thậm chí ép diễn viên phải diễn lại vở kịch của mình nhiều lần, điều này nói rõ: hắn ta không hài lòng với kịch bản.
Hắn ta không hài lòng, nhưng hắn ta lại không thể quay lại quá khứ thay đổi tình tiết đã hạ màn. Sự tiếc nuối và không cam lòng đó xoay vần theo thời gian, chậm rãi lên men biến thành cố chấp, cuối cùng phát triển thành vụ bắt cóc hàng loạt tàn nhẫn và đáng sợ hôm nay.
Giang Đình híp mắt.
Tên tội phạm đáng sợ nhất không phải là những kẻ trời sinh phản xã hội, những tên sát nhân điên cuồng trả thù hoặc những người chuyên nghiệp có chỉ số IQ cao, mà là những kẻ biết rõ tinh thần của bản thân vô cùng méo mó, lại có thể kiểm soát và tận hưởng thật tốt điểm này. Kiểu người này thường hơi giống với miêu tả về bệnh nhân tâm thần máu lạnh trong tâm lý học. Hơn nữa, họ không có khả năng cảm nhận cảm xúc bình thường, nhưng lại cực kỳ giỏi trong việc "bắt chước" cảm xúc và lợi dụng tình cảm của người khác; do đó, tuy phần lớn tình cảm mà bọn họ biểu hiện ra không phải là xuất phát từ nội tâm, nhưng cũng thường rất khó để nhìn thấu sự giả tạo của nó, đồng thời lại tránh được các loại nhược điểm tâm lý sinh ra từ cảm xúc của người bình thường.
K Bích là một ví dụ điển hình trong trường hợp này, thậm chí còn được ông trời ưu đãi cho hoàn cảnh lớn lên, khiến hắn càng ác nghiệt và khó đối phó hơn.
Khóe môi Giang Đình xuất hiện một độ cong lạnh lùng.
Khi anh vừa từ trong hôn mê tỉnh lại, vì tinh thần và thân thể đều ở trong tình trạng cực kỳ kém, nên rất khó điều chỉnh tâm lý, từng tồn tại suy nghĩ đời này không có khả năng đối phó với K Bích. Nhưng khi chai nước khoáng xuất hiện, dường như đã để lại cho anh một cơ hội có thể tận dụng trong bước đường cùng.
Người kia từng theo đuổi những hình phạt đẫm máu, bộc lộ ra một loại tình cảm mãnh liệt, cố chấp, mà thứ tình cảm này tất nhiên sẽ khiến con người sinh ra nhược điểm về tâm lý.
Nói cách khác, đối thủ cũng không phải bất khả xâm phạm.
Nhưng nên ra tay từ đâu đây?
Trong căn phòng yên tĩnh, Giang Đình mở nắp bút chuẩn bị viết lên bảng trắng cái gì đó, ngoài cửa sổ kính đột nhiên vang lên tiếng gõ:
Cốc cốc cốc.
Anh đột nhiên quay đầu lại.
Cốc cốc!
Có người đang gõ vào cửa sổ.
Giang Đình ngây ngẩn, rất nhanh thu thập tất cả tài liệu và hình ảnh trên bàn nhét vào tủ bảo hiểm khóa kỹ, thuận tay lau sạch chữ viết trên bảng, thu dọn xong mới đi tới trước cửa sổ, hai ngón tay hơi hé rèm cửa sổ ra, sau đó ngẩn ra:
"Anh............."
Người đang vịn vào ống thoát nước ngoài cửa sổ lại là Nghiêm Tà!
Trong chớp mắt, Giang Đình thật sự cho rằng mắt mình có vấn đề, nhưng ngay sau đó Nghiêm Tà gõ vào cửa sổ lần thứ ba, biểu tình trên mặt có phần thống khổ, ý là nhanh mở cửa sổ cho tôi đi vào, tôi không chịu nổi nữa!
Giang Đình: "..................."
Giang Đình mở cửa sổ ra nắm lấy tay hắn, Nghiêm Tà mượn lực leo lên bệ cửa sổ, "hây" một tiếng nhảy vào phòng, xung lực khiến hai người lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, cùng ngã ngồi xuống giường.
"Đây là tầng ba!" Giang Đình tức giận đứng lên.
Nghiêm Tà hít vào che vết mổ trên bụng: "Tôi đã lái xe bốn năm tiếng đồng hồ..............."
Anh gạt ai? Nhà anh bị phá sản đến mức nào mới có thể không bỏ ra được mấy trăm đồng tiền thuê xe?!
Nhưng sau đó, Nghiêm Tà đã dùng một câu nói áp chế luôn sự tức giận của Giang Đình. Hắn nói: "Tôi tới đây là để xin lỗi anh, hôm nay tôi không nên dò xét anh như vậy, tôi sai rồi."
"................"
"Còn có, tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng." Nghiêm Tà nhìn y, thấp giọng nói: "Sau khi suy nghĩ rõ ràng rồi làm thế nào cũng không đợi được, một giây cũng không chờ được, rất muốn tới để gặp anh một lát."