Lúc Bạch Diệp tỉnh lại đã ở trong phòng ký túc xá của mình, y mở mắt ra phát ngốc hồi lâu, lúc này mới xác định mình quả thật đã trở về.
Y bật máy tính lên, trò chơi trên màn hình cũng không thấy nữa, y vội vã muốn biết tin tức của Mạc Du, nhưng mặc kệ y có tìm thế nào cũng không tìm ra được trò chơi đó.
Y và thế giới kia triệt để bị ngăn cách.
Đối với cái thế giới đυ.ng một thì tí gϊếŧ người kia, y không có tí nào yêu thích, thời gian ở nơi đó hoang da^ʍ quá độ, y tại thế giới này đến tay bạn nữ còn chưa từng nắm chớ nói chi là bị đàn ông chơi.
Một người duy nhất nguyện ý làm mọi chuyện vì y......
Y có thể trở về hiện đại, vậy còn Mạc Du thì sao? Vách núi cao như vậy đã rơi xuống thì thi thể cũng không còn, cũng sẽ không có ai nhặt xác cho hắ́n, ở nơi đó Mạc Du giống như y đều cô độc, hắn không có người thân, vậy sẽ phải táng thân cho các loài động vật gặm nhấm!
Hốc mắt Bạch Diệp dần dần đỏ lên, y gục xuống bàn nhẹ nhàng nức nở, mãi cho đến khi y khóc mệt, mới phát giác được thân thể mình dường như không thích hợp.
Cái mông đang ngồi trên ghế dính dớp sền sệt, Bạch Diệp khẽ giật mình, lập tức chạy vào phòng vệ sinh, trong nháy mắt vừa cởϊ qυầи ra, chất nhầy màu trắng liền từ bộ vị nào đó trên thân thể y bay vọt ra.
Bạch Diệp đưa tay sờ lên, giữa chim nhỏ và hoa cúc nhiều thêm một khe hẹp, mà chất nhầy này chính là từ kia trong khe hở kia xuất hiện!
Y nhanh chóng đến bồn rửa tay nhìn vào tấm gương, trong gương rõ ràng y không có gương mặt của cổ đại kia, tuy nói cho cùng gương mặt này cùng cổ đại rất giống, nhưng lại nhiều hơn gương mặt kia mấy phần khí khái.
Không sai! Là mặt của y! Nhưng cái l*и nhỏ đáng chết này là chuyện gì nữa?
Y cơ hồ muốn sụp đổ! Nguyên lai tưởng rằng trở lại hiện đại thì hết thảy đều kết thúc, nhưng mà y vẫn có cái âʍ ɦộ!
Trong đầu Bạch Diệp hiện lên một thanh âm, y đột nhiên nhớ tới trước khi xuyên về hệ thống kia tựa hồ có nói muốn đưa cho y một lễ vật! Cái này con mẹ nó là lễ vật sao? Rõ ràng là kinh hãi!
“Két ——“
Một tiếng động vang lên, sau đó là tiếng bước chân vào phòng, có vẻ là bạn cùng phòng của y trở về, Bạch Diệp lau chùi nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt liền mặc quần vào, bảo vệ tốt bí mật của mình.
Lúc y bước ra quả nhiên là hai người bạn cùng phòng vừa đánh cầu xong trở về, thân thể cường kiện còn tản ra nhiệt khí mạnh mẽ.
"Ơ, Tiểu Diệp Tử, sao lại ở ký túc xá?" Người nói chuyện chính là đội trưởng đội bóng rổ trong trường học của y, tên là Hạ Sóc.
Y cũng không biết sau khi y xuyên không ký túc xá đã có chuyện gì, đành phải thuận theo hắn tiếp lời, "Ờ thì... Ừm, tớ không đi."
"Mùi gì vậy ta?" Một bạn cùng phòng khác tên Viên Đạc hít hít cái mũi, cuối cùng ánh mắt chuyển lên thân Bạch Diệp, trên mặt lộ ra biểu cảm không có ý tốt, "Tiểu Diệp Tử, trên quần cậu...... Là cái gì? Chẳng lẽ là do cô đơn lâu, một mình ở lại ký túc xá bắt sóc bỏ lọ."
Nói xong Viên Đạc liền đi qua, Bạch Diệp ngơ ngác cúi đầu nhìn mình, lúc này mới phát hiện trên quần y còn dính dớp chất nhầy màu trắng, vội vàng chưa kịp phản ứng eo đã bị Viên Đạc nắm, thân thể Bạch Diệp cứng đờ, lập tức đẩy hắn ra, "Cậu... Buông ra... chỉ là sữa chua."
"Mùi vị mập mờ như thế, tính lừa gạt ai đây! Tiểu Diệp Tử, hay là...... Anh trai giúp cậu tuốt tuốt một tay? Cam đoan so với tự mình sóc sướиɠ hơn nhiều." Viên Đạc vẫn chưa từ bỏ ý định tới gần, ánh mắt lóe lên một chút kì lạ.
Riêng Bạch Diệp điều này rất quen thuộc, lúc bọn người kia cùng Hoàng đế lmun ȶᏂασ y trong mắt đều sẽ xuất hiện loại ánh nhìn này.
Y không khỏi sợ hãi, tuy lúc trước bạn cùng phòng cũng từng nói đùa với y, nhưng cho tới bây giờ y chưa từng coi là thật, bây giờ đã trải qua một vòng ở thời cổ đại, y đã hiểu rõ ý tứ trên trong ánh mắt đó.
Bọn hắn là thật sự muốn chơi y!
"Không cần không cần, a... Ha ha......"
Bạch Diệp gượng cười hai tiếng, cũng không nghĩ nói chuyện thêm với bọn họ, từ tủ quần áo mang ra bộ đồ liền bước vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, y khoá cửa thật cẩn thận, bây giờ y không hề dám chủ quan.
Lúc tắm rửa xong thời khắc y ra ngoài cố ý bỏ qua ánh mắt lang sói của hai tên bạn cùng phòng, đợi đến khi bọn họ cũng đi vào phòng tắm, lúc này y mới vội chạy xuống nhà ăn.
Y đi quá gấp không để ý nhìn đường, "bốp" một phát liền đυ.ng phải người ta, y vội vàng giúp người đó nhặt sách rớt xuống đất, sau khi nói xin lỗi xong đến bộ dáng người ta đều chưa nhìn thấy đã lập tức chạy đi.
Người kia đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Bạch Diệp, nhất thời có chút thất thần.
Buổi chiều Bạch Diệp liền xin quản lý ký túc đổi cho mình ra ngoài ở, chỉ là cô ấy nói để được thông qua phải chờ đợi, nên y còn phải ở lại phòng cũ vài ngày.
Thật ra y vốn cùng hai người bạn cùng phòng kia quan hệ rất tốt, chỉ là bây giờ bọn hắn ngấp nghé cái mông y, vậy thì tiếp tục ở lại ký túc xá không hề tốt chút nào.
Coi như dọn ra xong rồi về sau cũng còn có thể tìm bọn họ chơi, Bạch Diệp tự nói với mình như vậy.
Đến ban đêm, y vừa trở về vẫn còn có chút không quen, nằm ở trên giường lật tới lật lui ngủ không được, mãi đến sau nửa đêm mới bắt đầu mơ mơ màng màng.
Nhưng mà, y vừa muốn tiến vào giấc ngủ, có gì đó liếʍ láp trên môi lần nữa làm cho y tỉnh lại, Bạch Diệp khẽ động, lúc này mới phát giác mình còn bị một đôi tay khác giữ chặt, bên trong miệng y bị đút vào thứ gì đó, mà tay của người trên thân sờ soạng khắp l*иg ngực của y.
"Ưm ưʍ......" Y trừng lớn mắt kinh hoảng lên tiếng, nhưng không thể phát ra lời nói nào.
Một giây sau, quần áo trên người y bị xốc mạnh lên, núʍ ѵú hồng hào bại lộ trong không khí, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã cứng ngắt thành hòn đá nhỏ.
Tiếng thở dốc nặng nề mang theo nồng đậm tìиɧ ɖu͙©, cả người Bạch Diệp đều bị bao trùm bên trong tìиɧ ɖu͙© không thoát thân được.
Kẻ ở trên cúi người ngậm lấy viên núʍ ѵú run rẩy kia trằn trọc mυ'ŧ vào, mà người còn lại thì ngậm lấy môi của y, một cái tay thuần thục xoa bóp bên eo y, thuận theo quần ngủ muốn bóp xuống dưới.
"Ưʍ... Ưm ưʍ......" Bạch Diệp hết sức giằng co, cong chân lại muốn đạp tới, lại chỉ thuận tiện cho người trên thân tách chân ra, chen vào giữa hai chân y.
Ở cổ đại đã bị người tùy ý cưỡиɠ ɧϊếp, chưa từng nghĩ trở lại hiện đại vẫn phải chịu như vậy, Bạch Diệp tuyệt vọng nhắm mắt lại, cảm thụ được tay người kia chạm đến l*и mình.
Khi cái tay kia đυ.ng phải cửa l*и non mềm của y chợt dừng một chút, lát sau mới lên tiếng, "Người song tính?"
Đôi mắt Bạch Diệp trong nháy mắt mở ra, trong bóng đêm nhìn người trên thân, y làm sao cũng không nghĩ tới sẽ là bạn cùng phòng của mình, lúc này càng là khuất nhục thêm sâu!
Viên Đạc ấn y xuống, ngón tay cũng chậm rãi vói vào trong l*и y, "Tiểu Diệp Tử, bình thường hai chúng tớ cũng đối với cậu rất tốt, vì sao đột nhiên muốn rời khỏi ký túc xá? Hửm?"
Nói xong tay hắn đột nhiên cắm mạnh xuống, dị vật xâm lấn dẫn đến thịt l*и Bạch Diệp mạnh mẽ kẹp chặt, nước da^ʍ thuận theo ngón tay chảy ra, Bạch Diệp nghẹn ngào một tiếng, "Ưʍ......"
Nghe được âm thanh này, người trên thân hiển nhiên càng thêm hưng phấn, động tác dần thô bạo, chỉ qua một lát, Bạch Diệp liền phát giác được ngón tay bên trong bỗng rút ra ngoài, đổi lại một cái đồ vật cực nóng chống lên cửa l*и y.
"Tiểu Diệp Tử ngoan, chúng ta làm một nháy sẽ thoải mái, tớ cũng sẽ để cho cậu sung sướиɠ!"
Y nhắm mắt tuyệt vọng chờ bị vật kia chen vào, đột nhiên, trên người y bỗng nhiên chợt nhẹ đi, ngay tiếp theo hai tay cũng được buông ra, "binh bốp" hai tiếng vang dội, cùng tiếng kêu đau cũng truyền vào lỗ tai y.
Bạch Diệp lập tức mở mắt ra, ngồi dậy, còn chưa kịp suy tư cả người liền bị một thân thể ôm vào trong ngực.
"Thật xin lỗi, ta tới chậm, thật xin lỗi......"
Trong bóng tối người kia mở miệng, thanh âm vừa nói ra Bạch Diệp liền rơi xuống nước mắt, y vươn tay ôm thật chặt người kia, thân thể run rẩy cũng chầm chậm bình phục.
Lễ vật, thì ra là chỉ chỗ này, trên mặt y còn mang theo nước mắt, khóe môi lại giương lên.
***
(Tỉnh: Chương sau là chương cuối rồi. Sẽ lên sớm cho mọi người trong tuần này luôn.)