Quả nhiên như Trúc Hành nói, toàn bộ khu rừng đều bị người của Bích Huyết sơn trang vây khốn, Mạc Du cõng Bạch Diệp nhiều lần phá vòng vây đều bị bọn họ cản lại.
Dưới sườn dốc nơi rừng cây che chắn, tay Bạch Diệp nắm lấy ống tay áo Mạc Du thật chặt, Mạc Du băng bó kĩ mấy vết thương bị đao chém trên cánh tay, lại đưa bàn tay sờ lên mặt Bạch Diệp an ủi, nhưng máu trên tay hắn lại bị cọ lên mặt y.
Mạc Du nhíu nhíu mày muốn rút tay về lại bị Bạch Diệp một phát bắt được, trong mắt của y lóe lên ánh nước, "Mạc Du, có đau lắm không? Hay ngươi cứ giao ta lại cho Trúc Hành, một mình ngươi nhất định có thể rời khỏi đây."
Y thhời khắc nhớ kỹ, bây giờ không phải là xã hội pháp trị, Mạc Du nếu còn tiếp tục như vậy nhất định sẽ bỏ mạng tại đây, y không thể gánh ân một mạng người, còn chưa kể từ trước tới nay đây là người duy nhất xem y như một con người.
"Ngoan, ngươi đừng khóc, ta không đau, ta đã hứa đưa ngươi về nhà nhất định sẽ làm được, đừng sợ, ta nghỉ ngơi một hồi chúng ta lại thử xông ra lần nữa. " Mạc Du khó có khi mở miệng nói nhiều lời như vậy, thần sắc cũng không giống như bình thường đạm mạc, con ngươi phủ đầy ôn nhu.
Bạch Diệp lắc đầu, trong rừng quá nhiều người, tỉ lệ bọn họ lao ra thành công là quá nhỏ, "Mạc Du, hay là, ngươi đem ta giao ra, chính ngươi trốn trước, chờ vết thương ngươi lành lại đến cứu ta sau có được không?"
Giữa hai chân y không kịp rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp, Bạch Diệp lại không rảnh lo những thứ này, chủ động chạm lên môi Mạc Du hôn hắn, y biết, hôm nay nếu mình nếu quay lại bên Trúc Hành, y nhất định không có cách nào thoát nữa, cũng sẽ không bao giờ có thể gặp lại Mạc Du.
Thời gian qua ở chung với hắn chính là đoạn thời gian sống ở cổ đại vui vẻ nhất của y, không có mạng mẽo không có máy tính, thế nhưng Mạc Du sẽ làm cho y vui, cả hai cũng đã nhiều lần ân ái như vậy, muốn nói trong lòng y không có hắn thì chính là nói dối.
Y biết, Mạc Du cũng biết.
Cho nên hắn sẽ không buông tay.
Mạc Du đưa tay vớt người lên ôm vào trong ngực, chấp niệm tham lam hít vào hương vị trên người y, cuối cùng tay đang ôm y chậm rãi dời lên trên, hai ngón tay mạnh mẽ khép lại, tốc độ cực nhanh điểm lên huyệt của y.
"Ta nhất định sẽ đưa ngươi về nhà."
Mạc Du ôm chặt người vào ngực, Bạch Diệp nói không ra lời cũng không động đậy được, trong lòng gấp gáp cuộn thành đoàn.
Màn đêm buông xuống, trong rừng an tĩnh dị thường, Mạc Du ôm người mũi chân điểm nhẹ, nhẹ nhàng nhảy lên phía trên.
Hắn ở chỗ này lâu như vậy, ban ngày có lẽ không thể nào phá vòng vây, nhưng ban đêm ưu thế của hắn liền rõ ràng.
Mạc Du híp híp mắt, cõng người chạy trong rừng cây, chân đạp lên lá rụng cùng cành khô mà ngay cả một chút thanh âm đều không phát ra, giống như quỷ mị.
Bạch Diệp núp ở trong lòng Mạc Du, tuy không thể nói, nhưng tai mỗi thời khắc đều nghe rõ, nhịp tim càng đập tăng tốc.
Bọn hắn chỉ có một cơ hội, lần này nếu còn thoát không được, tất nhiên sẽ dẫn tới càng nhiều truy binh, y không giúp được gì chỉ có thể cầu khẩn trong đáy lòng.
Trên cánh tay Mạc Du còn có vết thương, sử dụng khinh công quá độ hơn nữa còn mang theo một người làm thể lực hắn dần dần mất đi, một giọt mồ hôi thuận theo tóc mai trượt xuống nhỏ lên khuôn mặt Bạch Diệp.
Chạy thời gian dài như vậy từ đầu đến cuối không đυ.ng phải người của Trúc Hành, trong lòng Bạch Diệp mừng rỡ nhưng cũng có dự cảm không tốt.
Mắt thấy bìa rừng cuối cùng đã ở ngay phía trước, Bạch Diệp kích động trái tim nhảy lên kịch liệt, ngay tại lúc y muốn thở phào, bên cạnh hướng về Mạc Du chợt lóe lên, "xoẹt" một tiếng, thanh âm binh khí chạm vào nhục thể vang lên rõ ràng bên tai Bạch Diệp.
Mạc Du trầm thấp rên khẽ một tiếng, còn không đợi hắn phản ứng, một thân ảnh khác liền theo đó lao tới!
Mạc Du không chịu buông Bạch Diệp xuống, lo lắng y sẽ bị bắt đi, chỉ có thể ôm người nghênh chiến, lần này một nhóm truy binh hiển nhiên không phải đám lâu la ban đầu, mà là một đám thị vệ cùng nhóm với hắn trước đây.
Rất nhanh, trên thân Mạc Du liền có thêm rất nhiều vết thương, mấy giọt chất lỏng sềnh sệch nhỏ lên tay Bạch Diệp đang khoác trước ngực Mạc Du, Bạch Diệp trừng lớn mắt, liều mạng mở miệng muốn nói chuyện.
"Mạc Du, giao y cho ta, ta tha cho ngươi một mạng, đây là cơ hội cuối cùng!"
Trong bóng tối chậm rãi sáng lên bó đuốc, bây giờ bọn họ đã bị vây quanh, phía trước cách đó không xa người dẫn đầu đứng đấy chính là Trúc Hành.
Lúc này chung quanh sáng lên Bạch Diệp mới thấy rõ tình huống của Mạc Du, chỉ là thứ y nhìn thấy chính là trước ngực Mạc Du hiện lên đầy các vết thương lớn nhỏ, áo đen trước ngực đã ướt một mảnh.
Mạc Du nghe vậy càng ôm người trong ngực thật chặt, vành mắt Bạch Diệp chua xót, nước mắt từ trong hốc mắt lăn ra.
Mạc Du không nói lời nào, quay đầu nhìn một chút, phía trước đã bị bao vây, đằng sau...... Đằng sau cũng chưa chắc có đường sống, hắn cúi đầu nhìn Bạch Diệp trong ngực mình không ngừng rơi nước mắt, khẽ nhắm mắt lại, sau đó nhanh chóng chạy ngược về phía sau.
Tiếng gió ở bên tai gào thét, thanh âm đằng sau một mực không ngừng, Mạc Du biết, bọn chúng lại đuổi tới, chỉ là lo trong ngực hắn còn ôm người không dám làm càn công kích.
Máu chảy càng nhanh, màu môi Mạc Du đã trở nên tái nhợt, cảnh sắc trước mắt đều xuất hiện bóng chồng, nhưng hắn không thể dừng lại hay băng bó.
Mạc Du giải huyệt cho Bạch Diệp đề phòng vạn nhất, lỡ như mình không thể dẫn y ra ngoài chí ít còn có thể đỡ một chút, để chính y có thể rời đi.
Thân thể Bạch Diệp run rẩy, y chậm rãi đưa tay ôm cổ Mạc Du, âm thanh đều đã nghẹn ngào nói không ra lời, "...... Mạc Du, ngươi, ngươi buông ta xuống có được không? Ta không muốn về nhà, ta không muốn trở về nữa......"
"Đừng nhúc nhích, ngoan một chút đừng nhúc nhích!"
Người trong ngực nhỏ bé yếu ớt tiếng nghẹn ngào thỉnh thoảng vang lên, tim Mạc Du đau như bị dao cắt, hắn từng gặp bộ dáng người này bên người Trúc Hành, Trúc Hành yêu y là điều không thể nghi ngờ, nhưng Trúc Hành quá cố chấp, mang đến tổn thương cho y cũng là thật.
Lại đến bìa rừng, cảnh tượng trước mặt chậm rãi xuất hiện trước mặt bọn họ.
Dưới chân Mạc Du chậm lại, nhất thời cũng không biết có nên hận ông trời hay không, đến sau cùng đều chặn hết đường sống của họ.
Bạch Diệp nhìn vách núi trước mặt chậm rãi nhắm mắt, một nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng.
Đằng sau truy binh đã tới, Trúc Hành dừng bước lại, phía sau hắn thủ hạ hình thành nửa vòng vây xông tới, trong núi rừng nhất thời nổi lên ánh lửa, làm nổi bật gương mặt thanh tú của Trúc Hành trở nên có chút dữ tợn.
"Chạy đi đâu đó?" Thiếu niên cười to hai tiếng, "Ngươi tên phản đồ này! Dám ôm người của ta!"
Mạc Du chậm rãi buông người trong lòng xuống, bây giờ ngay cả thay Bạch Diệp ngăn trở truy binh để y tự chạy đều không làm được.
Bạch Diệp vừa rơi xuống đất liền tranh thủ thời gian xé vạt áo trên người quấn lên vết thương Mạc Du, Mạc Du cúi đầu nhìn y một chút, lại nhìn vực sâu vạn trượng sau lưng họ, nhất thời cũng không biết là nên mang theo y nhảy xuống sẽ tốt hay nên để Trúc Hành mang y về sẽ tốt hơn.
"Tiểu Bạch." Đây là lần đầu Mạc Du gọi y như vậy.
Trong tay Bạch Diệp đang vội vàng thắt nút, nghe vậy cũng chỉ nhìn hắn một cái lại cúi đầu xuống, nhìn vải trắng quấn trước ngực Mạc Du rất nhanh lại bị nhuộm đỏ, y gấp gáp lại xé quần áo mình quấn lên.
Nước mắt cùng lo lắng trên mặt y đều không tránh khỏi ánh nhìn của Trúc Hành nãy giờ, ngang ngược trong mắt thiếu niên càng sâu, y bởi vì một tên thị vệ mà khóc thút thít lo lắng!
Dám vì nam nhân khác!
Bộ dáng hai người họ đứng cùng một chỗ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, chờ lúc hắn lấy lại tinh thần, binh khí trong tay liền bay ra ngoài.
"Phập!"
Máu bắn tung tóe lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Diệp, toàn bộ thân thể Mạc Du bị trường kiếm xuyên qua, một màn này như là thước phim chậm trong mắt hắn, liền bi thương cũng không kịp, thân thể Mạc Du lung lay, lảo đảo lui hai bước liền ngã xuống sườn đồi.
"Mạc Du ——"
Gương mặt kia từng chút biến mất ở trước mặt y, trong tay Bạch Diệp còn đang nắm mảnh vải trắng muốn băng bó cho hắn.
Người duy nhất đối tốt với y ở thế giới này, vì y mà chết.
Đột nhiên, một tiếng kêu thê lương vang vọng sơn lâm, Bạch Diệp không suy nghĩ quay đầu nhìn Trúc Hành một cái, Trúc Hành cảm thấy có điều không ổn, vội nhào về hướng Bạch Diệp nhưng vẫn chậm một bước.
Hắn trơ mắt nhìn thân ảnh màu trắng tinh tế không có chút nào lưu luyến cứ thế nhảy xuống.
"Đừng, Diệp Tử!"
Trúc Hành té nhào vào vách đá bối rối vươn tay ra, lại không bắt lấy được thứ gì, hắn kịp phản ứng lại lập tức liền muốn nhảy xuống theo, lại bị thị vệ sau lưng giữ chặt lại, chỉ có thể nhìn xuống vách núi phí công rơi nước mắt.
Hắn không cam tâm!
Bạch Diệp từ từ nhắm hai mắt, mất trọng lượng làm cho y có chút mê muội, kỳ tích chính là y không có chút nào sợ hãi, ngược lại cả người đều là thoải mái.
Nếu như lại để cho y sống như lúc trước, xác thực còn không bằng để y ngã chết.
-Chúc mừng ký chủ hoàn tất trừng phạt, hệ thống lập tức đưa ký chủ về thế giới cũ của ngài, thuận tiện bổ sung một phần lễ vật a!-
Thanh âm điện tử băng lãnh vang lên lần nữa, Bạch Diệp mở mắt ra, một luồng ánh sáng chói mắt loé lên, trước mắt y tối sầm liền triệt để mất đi tri giác.