Dù sao cũng là chuyện riêng tư, không nên nhìn lén, huống cô cũng không có tư cách nhìn trộm, Nhiễm Nhiễm tự nhủ trong lòng. Tạ Chất Sâm nhướng mày, ngón tay trên đầu gối gõ liên hồi, vẻ mặt lười biếng có chút thờ ơ hỏi "Còn gì nữa?"
Nhiễm Nhiễm dừng lại rồi cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm "Em không nên lặng lẽ rời đi mà không nói gì."
Dù sao cũng là nhà của cô “cô muốn đi lúc nào thì đó cũng là tự do của cô mà” Nhiễm Nhiễm thầm bổ sung trong lòng.
"Hết rồi sao, hửm?" Tạ Chất Sâm dừng động tác gõ ngón tay lại, ánh mắt anh như có ẩn ý sâu xa nhìn Nhiễm Nhiễm, đáng tiếc là Nhiễm Nhiễm cúi đầu không nhìn thấy, cô chỉ gật đầu theo lời của người đàn ông.
Rồi Nhiễm Nhiễm nghe thấy tiếng cười khẽ phát từ miệng của Chất Sâm. Nhiễm Nhiễm không biết tại sao, đến khi ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười không chút giấu giếm trên mặt Tạ Chất Sâm, não cô vẫn còn chậm nửa nhịp.
Nhìn thấy sự trống rỗng lơ đãng trong mắt Nhiễm Nhiễm, Tạ Chất Sâm mím môi không nói gì, hơi ấm trên mặt anh dường như nhạt đi một chút.
Nhiễm Nhiễm có thể nhìn thấy sự không hài lòng của Tạ Chất Sâm. Thật đáng tiếc khi cô không biết nguyên nhân, cũng không đoán ra được mình vừa nói sai điều gì, bất mãn cắn môi nắm chặt tay nhưng không đủ dũng khí để hỏi. Khi Tạ Chất Sâm nhìn thấy vẻ ngoài rụt lại quen thuộc này của Nhiễm Nhiễm, anh không thể nhịn được cười, định nói gì đó nhưng lại bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
"Thưa ngài, cô Annie đang đợi ở dưới lầu, bây giờ cô ấy muốn gặp mặt ngài." Giọng của người phục vụ vang lên.
Cái tên quen thuộc trong lời nói đó không khỏi thu hút sự chú ý của Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm ngước mắt lên và trong tiềm thức muốn nhìn lén phản ứng của Tạ Chất Sâm, nhưng lại không muốn bị Tạ Chất Sâm nhìn thấy.
Tạ Chất Sâm thản nhiên, nhưng lông mày anh lại đang nhướng lên nhìn cô. Nhiễm Nhiễm xấu hổ đỏ mặt quay đầu lại khi bị Tạ Chất Sâm nhìn thấu. Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi thì Nhiễm Nhiễm nghe thấy câu trả lời ngắn gọn của Tạ Chất Sâm, "Không gặp."
Nghe được lời nói của Tạ Chất Sâm thì khóe miệng Nhiễm Nhiễm khẽ nhếch, tâm trạng tươi tỉnh hẳn lên, mặc dù đã biết thân phận của Annie nhưng là một người phụ nữ, cô vẫn không khỏi nghĩ đến những khía cạnh lung tung khác. Ví dụ, theo quan điểm của Nhiễm Nhiễm, ba từ "người em yêu" không thể được sử dụng một cách tùy tiện, trong tin nhắn hay trong thực tế. Bây giờ cô đã tận mắt nghe thấy lời từ chối của Tạ Chất Sâm, nên nét sinh động nhỏ bé hiện lên trên gương mặt của Nhiễm Nhiễm không hề che giấu chút nào.
“Nhiễm Nhiễm có vẻ rất vui nhỉ?" Nhìn Tạ Chất Sâm có vẻ nghi ngờ nhưng lại khá chắc chắn, khiến hai má của Nhiễm Nhiễm nóng bừng.
Cô mấp máy môi với vẻ mặt nghiêm túc “Không phải có vẻ, mà là ..."
Nhiễm Nhiễm quay đầu lại, đôi mắt như ngọc của cô sống động và sáng ngời, cô nhìn vào khuôn mặt của Tạ Chất Sâm, nói thêm từng chữ “Mà là, rất vui vẻ."
"Thật sao?" Tạ Chất Sâm nở nụ cười, sự thẳng thắn hiếm có của Nhiễm Nhiễm khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.
"Lại đây, để anh xem em thực sự vui vẻ như thế nào." Tạ Chất Sâm nói rồi vươn tay về phía Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm chớp chớp mắt, ngoan ngoãn đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên lòng bàn tay của Tạ Chất Sâm. Thế giới xoay chuyển, ngay sau đó Nhiễm Nhiễm lập tức bị anh kéo mạnh tay đến, ngay cả làn váy dài phía dưới cũng gợn lên những gợn sóng xinh đẹp.