Cô thấy có 11 cuộc gọi nhỡ và hơn 20 tin nhắn văn bản chưa đọc. Tất cả đều đến từ cùng một người phụ nữ tên Annie. Annie là ai? Và tại sao cô ta cứ gọi cho anh và nhắn tin liên tục cho anh vào đêm khuya? Tại sao cô ta cứ lặp đi lặp lại ba từ giống nhau trong tin nhắn - Người em yêu.
Nhiễm Nhiễm cũng không biết làm cách nào mà cô có thể tiếp tục dọn dẹp phòng mà không thay đổi sắc mặt, sau đó mặc quần áo vào rồi một mình ra ngoài. Rõ ràng đó là nhà của cô nhưng cô chắc chắn không thể chịu đựng nổi nếu mình cứ ở lại đó.
Tạ Nhất Sâm thấy Nhiễm Nhiễm cúi đầu không nói chuyện, cũng không tiếp tục hỏi bèn buông nĩa và dao xuống rồi xoay người rời đi.
Nhiễm Nhiễm nghe thấy động tác rời đi của Tạ Chất Sâm mà cắn chặt răng, cô siết chặt con dao trên tay, một tiếng bén nhọn chói tai vang lên. Trong nhà ăn to như vậy chỉ còn lại một mình cô, không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
Khi Tạ Chất Sâm quay lại lần nữa, những gì anh nhìn thấy trước mắt là cảnh tượng: Nhiễm Nhiễm đang cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống, chỉ còn lờ mờ lộ ra hai lỗ tai nhỏ, dáng người nhỏ nhắn nhưng lưng thẳng tắp, giống như vẻ bướng bỉnh và quật cường đã ăn sâu vào trong xương.
Chỉ là lần này Tạ Chất Sâm không hy vọng cô như vậy, anh đã cầm trong tay thứ gì đó khi quay lại. Anh đi đến sau lưng của Nhiễm Nhiễm, hơi nghiêng người rồi đeo vào cổ người phụ nữ một sợi dây chuyền bạc nhỏ.
“ Annie không phải là gì của anh, cô ta chỉ là người thiết kế sợi dây chuyền này " Tạ Chất Sâm cúi xuống, cằm nhẹ nhàng đặt lên vai Nhiễm Nhiễm, lời nói đầy dịu dàng và nhẫn nại “Vậy, bây giờ tôi có thể mời cô Nhiễm một bữa ăn cùng nhau không?”
Một khoảng im lặng kéo dài, đáp lại câu hỏi của Tạ Chất Sâm là giọng nhẹ như muỗi của Nhiễm Nhiễm và phần da sau vành tai mềm mại cô đang dần chuyển sang màu hồng.
Tại gian phòng nhỏ của Trúc Viên, trong không khí còn thoang thoảng có mùi đàn hương.
Nhiễm Nhiễm ăn cháo lúa mạch táo tàu đỏ trong bát, lặng lẽ và ngoan ngoãn.
Sau khi rời khỏi nhà họ Nhiễm thì Tạ Chất Sâm chở cô đến nhà hàng Trung Quốc tư nhân ở Trúc viên. Nơi Nhiễm Nhiễm đang ngồi là một gian phòng nghỉ riêng được Trúc Viên đặc biệt dành cho khách quý. Không gian nơi này yên tĩnh và có phong cách cổ xưa thanh nhã. Thời gian chậm rãi trôi qua, cháo trong bát nhỏ cũng dần dần vơi.
“Nhiễm Nhiễm, em không có gì muốn nói với anh sao? ” Tạ Chất Sâm dựa lưng vào ghế soà, đặt hai tay lên đầu gối. Nhiễm Nhiễm không khỏi thở dài trong lòng, quả nhiên chuyện gì đến cũng sẽ đến. Cô hơi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tạ Chất Sâm rồi thành thật nói " Em không nên nhìn trộm điện thoại của anh khi chưa được phép. Em xin lỗi anh. "