Xin Lỗi, Em Không Dám Nữa

Chương 2: Xin anh, cho em về nhà có được không?

Hai gia đình tổ chức tiệc linh đình, ông bà Phương rất vui mừng khi Phương Thị có thể xây dựng trụ sở ở nước ngoài. Tất cả là nhờ vào sự giúp đỡ của Cố Thị và Cố Dạ. Chỉ những người trong giới mới biết rằng, để Cố Thị phát triển như hiện nay không thể không nhắc đến thế lực đằng sau đó. Cậu của Cố Dạ là một xã hội đen có tiếng ở Hồng Kông, hàng năm cung cấp cho chính phủ Hồng Kông 1 vạn vệ sĩ được huấn luyện đặc biệt, ngoài ra còn sản xuất và buôn bán vũ khí, thế lực trải dài khắp các châu lục.

Phương Vinh ngồi kế bên Cố Dạ, nhìn ba mẹ cười vui vẻ, cô không muốn nói ra khổ sở của mình khiến họ phiền lòng. Cố Dạ ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho cô, thỉnh thoảng đáp vài câu. Ba mẹ Cố thấy vậy đồng loạt nhìn nhau, không ai hiểu con hơn cha mẹ, ông bà biết Phương Vinh đã chiếm lấy trái tim của con trai mình.

Còn cha mẹ Phương lại không nghĩ vậy, họ cho rằng do ở bên nhau hai năm nên tình cảm có thể vượt hơn mức anh em một chút, nhưng không nghĩ Cố Dạ sẽ yêu đứa con gái 14 tuổi của mình, vì con bé còn quá nhỏ, trong khi Cố Dạ đã đến tuổi phải lập gia đình.

Phương Vinh ngồi đó, chỉ chờ mãi một câu nói từ ba mẹ của mình nhưng đến khi tiệc tàn vẫn chưa nghe được câu nói mong muốn. Phương Vinh muốn đứng dậy đi về phía mẹ Phương, nhưng hai tay cô dưới bàn bị một cánh tay mạnh mẽ của Cố Dạ đè lại, nhúc nhích thế nào cũng không ra. Cố Dạ lập tức quay sang nhìn cô, ấn đường nhíu lại, đôi mắt khẽ híp biểu hiện sự tức giận, năm ngón tay trên tay bé nhỏ của Phương Vinh bấu chặt như một lời cảnh cáo.

Phương Vinh đau đớn cúi đầu không dám phản kháng nữa, khóe mắt chậm rãi rỉ ra một giọt nước.

“Vinh Vinh vừa mới hết ốm, em nên về phòng trước đi.” Cố Dạ nói.

Ngồi thêm một lúc nữa, Cố Dạ sai người hầu đưa cô về phòng, cha mẹ hai bên không phản đối, ai cũng biết cô mới vừa ốm một trận, nhưng không biết vì sao.

Phương Vinh khẽ cắn môi, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn cha mẹ, mong hai người sẽ gọi cô lại. Cô không muốn về căn phòng đó, không muốn ở lại đây nữa, tại sao cha mẹ không nhắc đến việc đưa cô đi.

"Thưa cô chú, Vinh Vinh còn nhỏ nếu chuyển nhà sẽ lạ lẫm, dễ sinh bệnh nên con nghĩ cô chú hãy để Vinh Vinh ở lại đây. Ở đây có Chu Tẩu và con chăm sóc em ấy sẽ không thấy cô đơn, hơn nữa công việc của cô chú bận rộn sẽ không có thời gian chăm sóc em ấy."

Cố Dạ bày tỏ ngay khi Phương Vinh vừa rời đi. Hắn nói rất có lý, ngay cả cha mẹ hắn cũng tin, hai nhà đều đồng ý để Vinh Vinh ở lại đây.

Phương Vinh ở trong phòng chờ đợi, đợi bố mẹ lên rước khỏi đây nhưng cô đợi mãi chỉ nghe được tiếng xe rời đi. Cô hốt hoảng mở rèm nhìn xuống sân, cha mẹ Phương thậm chí là ông bà Cố đều lên xe chuẩn bị rời đi.

"Không... mẹ ơi, ba ơi đưa Vinh Vinh đi nữa, đừng bỏ con lại mà." Cô hét lên.

Cảnh tượng hai năm trước không ngừng lặp lại trong đầu cô. Phương Vinh đập cửa kính hướng phía dưới gào khóc nức nở nhưng không ai nghe thấy. Tầm mắt cô chạm phải nụ cười của Cố Dạ đang nhìn về phía mình.

"Không... thả tôi ra đi mà... mẹ ơi, ba ơi cứu con, con sẽ chết mất."

Cô sẽ chết mất vì bị hành hạ.

Phương Vinh tiến về cửa phòng không ngừng kêu, vừa kêu vừa khóc. Đến khi nghe bước chân phía ngoài, cô đã biết, muộn rồi, đêm nay lại là một đêm thống khổ.

Đêm tối, thời khắc mà mọi người chìm sâu vào giấc ngủ thì căn phòng của chủ nhân tòa biệt thự lại sáng đèn.

"Làm ơn... đừng mà."

Tiếng thét lớn vang vọng khắp căn phòng. Trong góc phòng, Phương Vinh cuộn tròn người, hai tay ôm đầu không ngừng khóc lớn. Hai con trăn lớn cỡ bắp tay người đang uốn éo bò khắp cơ thể cô. Chất nhầy của chúng làm cô rùng mình. Đây là động vật cô sợ nhất, hắn biết rõ điều đó, hắn chính là chủ nhân của chúng.

Khi cô 5 tuổi, hai nhà tổ chức đi dã ngoại trong rừng. Lúc cô đang đi lòng vòng xung quanh bãi đất trống thì bắt gặp hai con trăn con đang lúc nhúc trong bụi hoa, chúng bò lên chân cô khiến cô hoảng sợ đến mức bệnh một trận. Từ đó cô hoàn toàn sợ hãi loại vật này, hắn biết rõ, hôm đó hắn cũng có mặt. Chính hắn đã đem hai con trăn con đó về nuôi cho tới bây giờ.

"Vẫn còn cứng miệng, nói cho anh nghe, còn muốn rời khỏi đây không?" Cố Dạ vắt chân nhàn nhã ngồi trên ghế salon, hờ hững nhìn bộ dáng sợ hãi của cô, không có một tia thương xót. Cô quá không ngoan, cần được dạy dỗ.

"Xin anh, cho em về nhà được không?" tiếng khóc thút thít vang lên.

"Xem ra anh phải trừng phạt em, em mới học ngoan phải không Vinh nhi?"

Cố Dạ bước về phía cô, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của Phương Vinh, nở nụ cười lạnh lẽo. Năm ngón tay dần nắm chặt, hai con vật biết ý đều lui ra bên ngoài.

Một giây sau đó trong phòng vọng ra tiếng kêu đau đớn của cô gái, cùng tiếng khóc kéo dài tới gần sáng.