Nằm Vùng

Chương 3: Đi tắm

Editor: Codon20nam

“Cầu xin anh! Anh muốn tôi làm cái gì cũng được hết, Chu tiên sinh, cầu xin anh! Không cần như vậy!”

Chu Cẩn Nghiêu không trả lời, anh hơi cúi người, cầm lấy hộp thuốc lá đặt trên ngăn tủ ở mép giường.

Anh bật lửa châm lên một điếu thuốc, ánh lửa giữa ngón tay anh lúc sáng lúc tối.

Chu Cẩn Nghiêu hất cằm lên, “Cô đi tắm rửa trước đi.”

Lúc Hạ Mạt vừa đến đây, anh đã ngửi được trên người cô có một mùi hương mà bọn người kia cố tình xịt vào, mùi hương kia nồng đậm gay mũi, anh cũng không thích.

Thấy Hạ Mạt không có động tác khác, chỉ dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn.

Chu Cẩn Nghiêu cất bước đến lại gần phía cô, hơi thở hai người gần như dán sát vào nhau.

Hạ Mạt có chút sợ hãi, cô đành phải cẩn thận lui về phía sau.

“Cô muốn tự mình tắm? Hay là để tôi tắm cho cô?”

Hạ Mạt nhắm mắt lại thống khổ lắc đầu, sau một lúc lâu cô rốt cuộc mở miệng, “Tôi tự mình tắm……”

Rõ ràng chỉ cách vài bước chân, Hạ Mạt lại có cảm giác dài như một thế kỷ.

Tới cửa phòng tắm, cô nhẹ nhàng đẩy ra, sau khi đi vào cẩn thận khép cửa lại.

Khi nước từ vòi sen xối thẳng lên người cô, hai hàng nước mắt Hạ Mạt lại chảy xuống.

Cô không biết hiện tại mình đang ở đâu, cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Nghe thấy phòng tắm rốt cuộc vang lên tiếng nước ào ào.

Chu kính Nghiêu dập tắt điếu thuốc trên tay, đứng dậy đi ra mở cửa phòng.

Thấy Bổng Cát vẫn thành thật canh giữ trước cửa, Chu Kính Nghiêu nhíu mày, “Có ý gì đây?”

Bổng Cát cung kính nói, “Anh Nghiêu, đây là phân phó của ông chủ.”

“Cút!”

Bổng Cát cong eo càng thấp, nhưng dưới chân lại không di chuyển chút nào.

Chu Cẩn Nghiêu đóng cửa lại, xoay người về phòng.

Sau một lát, anh đẩy ra cửa phòng tắm.

Thấy người đàn ông xuất hiện ngay cửa, Hạ Mạt sợ hãi co rúm lại ở góc tường.

“Đừng…… Xin anh……”

Chu Cẩn Nghiêu chỉ mất vài bước đi tới, chặn ngang bế lên Hạ Mạt trần trụi, đem cô đặt trên bồn rửa mặt thật lớn.

Anh giơ tay lau vài cái trên gương sau lưng Hạ Mạt.

Sau đó, anh nắm lấy cằm cô xoay lại.

“Có người nghe lén”

Hạ Mạt nhìn chữ ở trên gương, trong đầu loạn thành một đoàn.

“Tin tưởng tôi”, Chu Cẩn Nghiêu lại viết tiếp.

Không đợi cô phản ứng lại, người đàn ông duỗi tay ôm lấy mông cô, đem cô bế lên.

Đột nhiên bị bế lên làm Hạ Mạt theo bản năng duỗi tay ôm lấy cổ anh.

Hạ Mạt bị đặt ở trên giường, cô còn đang suy nghĩ về mấy chữ Chu Cẩn Nghiêu vừa viết.

Lúc đó người đàn ông đã cởi ra áo trên bị vòi sen xối ướt, cúi người đè lên người cô.