Nằm Vùng

Chương 2: Mặc vào làm gì, đằng nào một lát nữa cũng cởi

Chương 2: Mặc vào làm gì, đằng nào một lát nữa cũng cởi

Edit: Vivians2

***

"Khách hàng số 1 trả giá 100.000 đô la!"

"Khách hàng số 5 trả giá 400.000 đô la!"

"Khách hàng số 7 ra giá 600.000 USD! Ồ! Xem ra có rất nhiều vị khách muốn đấu giá cho cô gái xinh đẹp của chúng ta tối nay!"

"100.000 USD!! Khách hàng số 8 ra giá 100.000 USD! Đây là giá bán đấu giá cao nhất tối nay!"

"Còn có khách hàng này muốn tăng giá nữa không?" Sau khi đếm ngược mười giây, người dẫn chương trình vui vẻ tuyên bố.

"Chúc mừng vị khách số 8 lấy được vật phẩm tối nay!"

Cổ tay cô trên vách tường được người ta thả lỏng, giọng nói của Hạ Mạt đã khàn khàn: "Cầu xin mấy người, thả tôi ra, làm ơn!"

Cánh tay thả ra khiến cô trong nháy mắt mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Hạ Mạt hoảng sợ kêu lên, cổ họng khô khốc một lúc lâu cùng với liêu tục kêu gào, dần dần cô cảm thấy trong cổ họng có mùi máu tanh nồng nặc.

"Cầu xin mấy người! Làm ơn! Thả tôi ra!"

"Làm cho cô ta ngậm miệng lại." Hạ Mạt bị đánh mạnh vào cổ, ngã xuống đất.

*

"Tiến lên phía trước! Đi nhanh lên!" Người đàn ông phía sau nói một số từ không quá thuần tiếng Trung.

Hạ Mạt bị đẩy tới cửa một căn phòng.

"Anh Nghiêu, đây là quà mà ông chủ đặc biệt chuẩn bị cho anh!"

"Tiêu 1 triệu USD mua cô gái người Trung này!"

Chu Cẩn Nghiêu khẽ cau mày, nhìn cô gái bị bịt mắt trước mặt. Thấy vẻ mặt của anh có vẻ hơi không hài lòng, Bồng Cát cười nịnh nọt: "Anh Nghiêu, đừng lo lắng, hoàn toàn sạch sẽ! Còn là học sinh, tuyệt đối còn non!"

Nói xong, ánh mắt Bổng Cát lại dừng trên da thịt non mềm lộ ra bên ngoài của cô.

Mặt Chu Cẩn Diêu không chút cảm xúc liếc nhìn Bổng Cát thấp lùn đen gầy: "Được, cậu đi đi."

Nói xong, anh kéo Hạ Mạt vào phòng, cởi bỏ vải đen bịt mắt cô.

Ánh sáng đột ngột trước mắt khiến Hạ Mạt sửng sốt trong giây lát, nhưng cô cũng không quan tâm lắm, quỳ rạp xuống đất van xin: "Cầu xin anh, làm ơn thả tôi ra, làm ơn, tôi muốn về nhà, tôi muốn về... Làm ơn..."

Nước mắt lưng tròng khiến cô không thể nhìn rõ người trước mặt.

"Tôi còn đang đi học, tôi không chủ động đến đây. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra... Làm ơn thả tôi đi!" trói tay cô lại.

Hạ Mạt chống tay xuống đất muốn đứng lên, nhưng đã lâu không được ăn, trong lòng sợ hãi khiến cô căn bản không chống đỡ được thân thể.

Cuối cùng sau khi đứng không vững, cô lập tức mất trọng tâm ngã về phía trước.

May mắn thay, một cánh tay ấm áp đã kịp thời ôm eo Hạ Mạt, giúp cô ổn định cơ thể.

Người đàn ông bước đến chỗ cô, đứng đối diện với cô.

Hai mắt Hạ Mạt dần dần rõ ràng, nước mắt gần như đã cạn khô.

Lúc này cô mới nhìn rõ diện mạo của đối phương.

Người đàn ông có khuôn mặt sâu sắc, đôi mắt đen của anh đang nhìn cô không chớp mắt.

Hạ Mạt muộn màng nhận ra quần áo trên người cô chỉ là một lớp vải mỏng manh che đậy những bộ phận quan trọng.

Cô xấu hổ vươn tay ôm lấy cơ thể mình, nhưng chuyển động của cánh tay lại đẩy bộ ngực khiến chúng càng thêm đầy đặn và hấp dẫn.

Hạ Mạt cắn môi không dám nói, sợ hành động của mình sẽ khơi dậy du͙© vọиɠ của người đàn ông.

Dù sao thì lúc này, cô gần như khỏa thân.

"Tên em là gì?"

"Hạ Mạt..."

"Chu Cẩn Nghiêu"

Có lẽ là bởi vì vẻ ngoài đẹp trai của người đàn ông, hoặc cũng có thể bởi vì anh đối đãi khách sáo, trái tim như rớt xuống của Hạ Mạt dường như cũng bớt hoảng sợ hơn.

Mặc dù cô không biết người đàn ông này sẽ làm gì với mình tiếp theo, nhưng Hạ Mạt có một cảm giác mơ hồ anh không có ác ý gì.

"Anh, anh có thể cho tôi một bộ quần áo không... Tôi muốn, tôi muốn che người lại."

"Không được, mặc vào làm gì, đằng nào một lát nữa cũng cởi."

Nghe thấy Chu Cẩn Nghiêu nói như vậy, Hạ Mạt đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy kinh hãi cùng bất an.