Không khí ở nhà họ Bạch thì dễ chịu, còn ở nhà họ Lâm lại đầy căng thẳng.
Lông mày của ông Lâm nhăn lại đến mức có thể kẹp chết con ruồi, nhìn sắc mặt không tốt của ông bà nội, ngay cả mấy đứa cháu được cưng chiều cũng không dám nói gì.
Chờ đến tối, vẫn không thấy Lâm Vĩnh Thành trở về.
Ông Lâm mặt đen như than nói: “Đừng đợi nữa, ăn cơm đi!”
Nghĩ đến việc Lâm Vĩnh Thành mang đồ về nhà họ Bạch, ông Lâm lại đau lòng.
Một bao lớn như thế, đã đến trong sân rồi, còn để nó bay đi mất!
Giống như miếng thịt đến miệng rồi lại bị người khác cướp mất, mà người đó lại là người làm ông tự ti, ông Lâm càng tức giận.
Bà Lâm cũng giận giữ không kém, nhưng đồng thời cũng lo lắng.
“Thằng ba đi lâu như vậy, không biết nhà họ Bạch nói chúng ta thế nào.”
“Nhà họ Bạch nói thì có ích lợi gì? Chúng ta làm vậy là vì tốt cho nó, nếu nó có chút lương tâm sẽ không bị nhà họ Bạch lung lạc.”
“Lỡ như…”
“Lỡ cái gì? Nó dám không nhận chúng ta à?”
Bà Lâm bị ông Lâm quát thì không dám nói gì nữa, chỉ cầm muỗng chia cơm cho mọi người trong nhà.
Lâm Vĩnh Gia, con cưng của ông Lâm, tuy bên ngoài trầm lặng, ít nói và thành thật, nhưng thực ra lại là người rất gian xảo.
Nhưng sự gian xảo này khác với ông Lâm, ông Lâm sai bảo bà Lâm làm người ác, còn Lâm Vĩnh Gia lại khuyến khích hai vợ chồng già đứng ra chắn cho hắn.
“Cha, thằng ba từ nhỏ đã có tính xấu. Tối rồi mà nó vẫn chưa về, chắc chắn là vì nghe lời xấu của nhà họ Bạch, nếu nó dám lên mặt...”
Nói được một nửa, phần còn lại giao cho ông Lâm.
Lâm Đại Dương nhanh chóng nhìn về phía ông nội, “Ông nội, con sợ!”
“Có ông ở đây, con sợ cái gì?”
Ông Lâm vốn đang giận, thấy cháu nội như vậy thì càng giận hơn, nhưng nghĩ đến tính cách Lâm Vĩnh Thành, ông Lâm lại bớt giận hơn một chút.
Việc đuổi Bạch Cập và cháu gái đi, ông ta không hối hận.
Nhưng Lâm Vĩnh Thành lâu như vậy vẫn chưa về, ông Lâm cũng phải thừa nhận, tình cảm của Lâm Vĩnh Thành dành cho Bạch Cập sâu hơn bọn họ nghĩ nhiều.
Ông Lâm nhìn chằm chằm Lâm Đại Dương, mọi việc đều có cái giá của nó.
Sau vài giây im lặng, ông Lâm nói: “Nếu nó thật sự không muốn ly hôn, thì để Đại Dương làm con thừa tự của phòng thằng ba đi. Nhìn vợ thằng ba mỏng manh như thế, dù không có chuyện ngoài ý muốn lần này thì cũng chẳng sinh con được nữa. Để thằng bé làm con thừa tự cũng tiện cho cô ta.”
Con dâu cả Lý Tiểu Phân lo lắng: “Cha, Đại Dương…”
Lâm Vĩnh Gia liền liếc mắt bảo cô ta im lặng.
Thằng ba có năng lực, lại có cái bát vàng trong tay, Đại Dương đã năm tuổi biết ai mới là cha mẹ ruột của nó. Để nó làm con thừa tự cho thằng ba thì có gì không được?
Thằng ba không có con trai, bát vàng chỉ có thể truyền cho Lâm Đại Dương!
Sau này thằng ba sẽ phải nhờ Lâm Đại Dương nuôi dưỡng, phải tìm cách giúp con cả của hắn có công việc.
Nếu vậy, hai đứa con của hắn đều có thể làm người thành phố.
Chuyện tốt như vậy, chỉ có người đàn bà ngu ngốc này mới không hiểu.
Lâm Vĩnh Gia mong Lâm Vĩnh Thành và Bạch Cập không ly hôn, hắn phải nhanh chóng tỏ thái độ.