Bằng Lăng Tím: Trúc Mã Là Sói

Chương 16: Giam lỏng

Thư Di sợ hãi rụt tay lại nhưng đã bị Tả Lạc Thần khống chế. Hắn nắm chặt tay cô, để nó tiếp xúc chặt chẽ với thẳng nhỏ của mình, đưa lên đẩy xuống. Thư Di đỏ bừng mặt như sắp khóc đến nơi. Xấu hổ, tủi nhục khiến cô không kiềm chế nổi. Thẳng đến khi một dòng trắng đặc thoát ra hắn mới buông tay cô, thỏa mãn tắm rửa cho cả hai thân thể.Ăn sáng xong xuôi, Tả Lạc Thần ôm Thư Di, lôi kéo cô ra sofa ngồi. Cả người hắn từ phía sau, bao bọc lấy thân thể nhỏ bé trong lòng, cùng xem tivi. Hắn tách một lọn tóc đen nhỏ của cô, đặt lên đó một nụ hôn. Từ đó xuống vành tai, cổ, xương quai xanh. Mỗi nơi hắn đi qua đều để lại vệt đỏ tím sáng chói.

“Di. Có kết quả đại học rồi”.

Cảm giác tê dại toàn thân khiến cô bám chặt lấy ống quần Tả Lạc Thần, miệng lí nhí “Ưʍ..em... Đừng!”. Tiếng hét chói tai của Thư Di vọng lớn cả căn nhà. Đồng thời lúc này, Tả Lạc Thần sững người. Hành động dừng lại một chút. Nhưng chẳng bao lâu sau đó, hắn lại càn quấy cả thân thể cô, mạnh bạo hơn bất cứ khi nào. Cô khóc lóc xin hắn dừng lại.

“Em được đi du học rồi. Vui không?”

Vừa dứt lời, toàn thân Thư Di run rẩy, cô không biết nên làm gì vào lúc này. Người con trai này thật đáng sợ, hắn khiến cô thấy nghẹt thở, tưởng chừng như thần chết đang kề cạnh. Hơn mười năm sống cùng nhau, cô lại chẳng hề biết gương mặt thứ hai, nhân cách thứ hai này của hắn.

“ Nếu biết anh là ác quỷ như thế này, em còn yêu anh không?”

Đối mặt với câu hỏi này, Thư Di cười ôn nhu, trả lời không chút do dự...

“ Nếu anh là ác quỷ, em vẫn sẽ yêu anh. Nhưng Thần à, không có ác quỷ nào vì một người phụ nữ mà... từ bỏ tương lai đâu...”

Tả Lạc Thần bóp chặt cằm nhỏ Thư Di, kéo cô đối diện với đôi mắt tràn đầy lửa giận của mình.

“ Ông ấy đến tìm em?”.

Thư Di sợ hãi, run rẩy nhắm tịt mắt thu thủy lại. Cô không muốn nhìn thấy ánh mắt đáng sợ này của hắn. Cô sợ bản thân sẽ phản kháng, sẽ ghét bỏ mà làm tổn hại đến người con trai này.

“ Không. Em chỉ là... chỉ là không muốn anh vì em mà bỏ lỡ sự nghiệp...”

“Nói dối! Nếu ông ta không đến tìm em thì tại sao em biết người anh nói tới là ai?”

Hắn tức giận, bóp chặt cằm cô, không chút thương tình đặt lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn cuồng nhiệt, một nụ hôn làm thần hồn điên đảo chứa đầy sự thô bạo, và chứa cả hương mật cay đắng của tình yêu... Yêu nhiều, hận nhiều, chiếm hữu nhiều...

“Em muốn ra ngoài”

Thư Di nhìn chăm chăm ra phía cửa sổ, nơi những con chim đang hót líu lo, nơi những cánh Bằng Lăng tím cả sân nhà đang dần lụi tàn... Có lẽ, khoảng cách giữa hắn và cô cũng đến lúc lụi như cánh hoa rồi. Cô đã được đi du học. 3 tháng sau. Nhưng nếu ngày hôm nay cô không rời khỏi hắn, có lẽ cô sẽ mãi mãi không thể rời khỏi chiếc l*иg này. Ba mẹ đang làm việc ở Đế Đô, nếu nói cô đang bị Tả Lạc Thần giam lỏng, khẳng định họ sẽ lo lắng quá độ mà quay trở về, cô không muốn bất kì ai bị tổn thương cả...

“ Ngoan ngoãn ở đây với anh, có gì không tốt?”

Cô ấp úng: “ Em... em chỉ là muốn hít thở bên ngoài. Mấy tuần nay chưa từng được ra ngoài nên mới... nên mới...”

Hắn vẫn vậy, ôm chặt lấy cô không buông. Hắn sợ khi buông cô rồi, chú chim nhỏ ưa tự do như cô sẽ rời xa hắn, không thương tiếc điều gì mà bỏ hắn rời đi, kéo khoảng cách của hai người ra xa, xa mãi, xa đến góc bể chân trời để rồi lạc mất nhau giữa bảy tỉ người đông đúc...