Bằng Lăng Tím: Trúc Mã Là Sói

Chương 15:Tuổi

Trời tối. Bóng dáng nam nữ hiện lên qua rèm cửa bay nhẹ bởi khí gió nhàn nhạt... Hai thân thể như dính chặt vào nhau, không để lộ bất kì khe hở nào. Tâm tình Thư Di nặng nề. Khuôn mặt hằn lên giận giữ của hắn đã in sâu vào tâm trí cô. Tới giờ nghĩ lại, hít thở không thông. Cô muốn rời đi để trả lại tương lai sáng lạn của hắn vì cô mà bỏ lỡ. Nhưng bản thân lại không nỡ rời. Rời xa hắn với cắt đi từng tấc da, tấc thịt trên thân thể cô thì có gì khác nhau? Liệu cô rời đi, hắn sẽ hạnh phúc? Nói cô đánh giá bản thân cao quá, không sai. Nhưng sự thật chẳng phải chính là như vậy ư? Hắn biết cô có ý định tách ra khỏi hắn, liền mất đi lí trí, trực tiếp chất vấn cô... Thư Di hiểu Tả Lạc Thần. Tả Lạc Thần hiểu Thư Di. Hắn...có nghĩ cho nỗi khổ tâm của cô không? Nếu một ngày, cô quay lại trước mặt hắn, sẽ có điều gì xảy ra, cô không dám nghĩ tới... Chính là sợ hãi, là né tránh...Thư Di rời xa Tả Lạc Thần, Tả Lạc Thần có lật tung góc bể chân trời, thực hiện lời hứa thiên trường địa cửu, mãi không rời xa hay không...?

Cảnh đêm khuya khoắt, trái tim quặn lại...

---------Ta là ngăn cách thời gian đáng iu---------

Buổi sớm hôm sau. Thư Di khẽ mở mắt. Ánh mặt trời chói lóa khiến bản thân nhất thời không thích ứng được, mắt thu thủy nheo lại, đưa mặt lên ngắm nhìn người con trai đang ôm mình chặt chẽ không rời. Cô không biết mình sẽ đối mặt với hắn như thế nào cho phải sau khi đã nói những lời lạnh lùng. Cuộn người trong vòng ôm ấm áp. Ước thời gian ngừng lại, để cô tham lam hưởng thụ nó. Ước thời gian ngừng lại để bản thân được tham lam một lần...

Tả Lạc Thần mở mắt, tay càng siết chặt thiếu nữ trong lòng, hơi thở nam tính phà vào gương mặt nhỏ của cô. “Em muốn đi tắm. Buông”.

Tả Lạc Thần nóng mắt: “Tốt nhất là dừng cái ngữ điệu đó đi. Em đừng cố tự mình dối mình. Đủ 18 tuổi rồi, anh không ngại vào tù mấy năm đâu”.

Thư Di nghe xong, khẽ rùng mình. Bản thân thu lại, lí nhí không dám làm gì: “Em... em muốn đi tắm...”.

Tả Lạc Thần hài lòng, nới hơi lỏng, bồng cô lên:” Ngoan. Anh tắm cho. Tính cách anh như thế nào, em hiểu mà đúng không? Không ngaị biến em thành một con rối chỉ biết nghe lời...”.

Thư Di ngoan ngoãn để Tả Lạc thần bồng vào nhà tắm. Hắn cởi đồ cho cô, lại cởi của chính mình, bước vào bồn tắm. Chiếc bồn sứ trắng tinh một người rộng rãi, nay hai người khiến nó trở nên nhỏ bé dị thường. Nhỏ đến nỗi có thể cảm nhận hơi ấm, cảm nhận được tiếng thở khẽ của đối phương.

Giọng nói trầm ấm, khàn nhẹ vang lên:” Không cần ngượng ngùng. Lúc nhỏ chúng ta từng tắm chung. Hơn nữa sau này cũng vẫn vậy. 18 tuổi, trưởng thành rồi, biết thế nào là việc nên và không nên làm. Đương nhiên với anh là ngoại lệ. Đừng hỏi tại sao anh lại hành xử như vậy. Chắc em không ngờ đâu nhỉ? Anh đã 20 tuổi rồi.”.

Thư Di bất ngờ đến sững người. Tả Lạc Thần nói gì? 20 tuổi? Điều này sao có thể chứ? Cùng nhau lớn lên, tại sao có thể? “ Anh nói dối”.

Tả Lạc Thần đưa tay xoa khắp thân thể cô. Nhìn bộ dạng mê người này, chính là bản thân không nhịn được muốn xoa nắn... hắn bật cười ha hả: “ Anh không nói dối. Năm xưa, mẹ vì muốn rời khỏi ba, ngụy tạo anh nhỏ tuổi hơn, khiến ba hiểu lầm mẹ hồng hạnh vượt tường(*), để mẹ rời đi. Chỉ là sau bao nhiêu năm, ông ấy vẫn tra ra...”. Thư Di run rẩy. Cô biết Tả Lạc Thần trưởng thành hơn cô. Hắn có tính chiếm hữu cao, tính dục cũng cao. Cô chỉ nghĩ là do hắn là con trai... thật không ngờ hắn đã 20 tuổi... Con trai tuổi đôi mươi, nhất định khó tính và tàn ác hơn... Đặc biệt là Tả Lạc thần thuộc dòng dõi ông Tả, khẳng định là trong giới thượng lưu nên bản tính nhất định không nhẹ... Cô đã rơi vào hang sói không lối thoát rồi...

(*)Hồng hạnh vượt tường: nɠɵạı ŧìиɧ.

P/s: Surprise không? hí hí

Tả Lạc Thần nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đưa vào vật giữ hai chân đang “hứng” của mình. Thủ thỉ: “Thấy không? Nó đang vì em mà đứng thẳng. Sau này cũng vậy. Chỉ đứng thẳng với một mình em...”