“Có muốn ta mở mang kiến thức cho ngươi, rốt cuộc cái gì mới là quá đáng không?”
Hoàn Nhan Nghệ bước lên một bước thật dài, vài bước đã đuổi kịp Nam Cung Nguyệt, nhìn từ trên cao xuống, vây hãm nàng trên vách đá.
Hiện giờ đã giải trừ Thuật Tỏa Hồn nên thực lực của hắn cũng khôi phục tới Xuất Khiếu cảnh, có điều vẫn kém hơn Nam Cung Nguyệt nhất giai.
“Ngươi… tại sao lại như vậy?”
Nam Cung Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú tà mị tiến tới từng tấc, tim đập loạn cả lên. Lấy thực lực của nàng, nam nhân này hẳn là đuổi không kịp, nhưng vì sao… đột nhiên nàng cảm giác thân thể mềm mại vô lực, vận chuyển linh lực không được? Rõ ràng là ban ngày vẫn còn bình thường.
“Ngươi nghĩ rằng vì sao ta cột ‘dục thằng’ này vào ngươi?”
*thằng: dây thừng
Nhìn tiểu nhân nhi gần trong gang tấc, mắt Hoàn Nhan Nghệ chậm rãi nhìn xuống, dừng ở dục thằng màu đen như ẩn như hiện giữa hai chân nàng, đôi mắt cực kì thâm trầm.
Hắn duỗi tay nâng lên nút thắt, chỉ kéo nhẹ nhàng.
“A…”
Nam Cung Nguyệt chỉ cảm thấy dây thừng hãm sâu vào trong nhục huyệt làm dấy lên một sự kɧoáı ©ảʍ như bị điện giật kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chân nàng mềm mại khụy xuống, vô lực ngồi xổm trên mặt đất. Ngay sau đó, nàng cảm thấy ngực chợt lạnh, tay nhỏ che ngực bị nam nhân bá đạo kéo ra, bộ ngực trắng nõn tức khắc nhảy ra.
Hoàn Nhan Nghệ một tay kéo nút thắt, một tay bóp lấy bộ ngực đầy đặn của nàng, đầu ngón tay véo nhũ tiêm hồng nhạt đã sớm cương cứng, tùy ý đùa bỡn lôi kéo.
“Không… muốn, ưm a… Đừng mà!”
Nam Cung Nguyệt trên dưới thất thủ, kɧoáı ©ảʍ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ truyền khắp toàn thân. Khuôn mặt nhỏ lãnh diễm của nàng đỏ lên, rồi lại không ngừng lắc đầu cự tuyệt, tiếng nói kháng cự mềm mại vô lực kèm theo cả tiếng rêи ɾỉ kiều mị vang lên. Giọng nói mảnh mai đáng thương đứt quãng, tựa như muốn cự còn nghênh.
Váy trắng thánh khiết rách nát vắt trên cơ thể mềm mại đầy vệt đỏ, không che được gì. Hai màu trắng - hồng tôn lên mỹ cảnh của nhau, đập vào mắt nam nhân, ngược lại càng thêm khơi dậy ham muốn chà đạp tận sâu trong xương cốt của hắn.
“Không được? Tao huyệt đều ướt thành cái dạng gì rồi. Nam Cung Nguyệt, ngươi là tiểu tao hóa khẩu thị tâm phi, rõ ràng trong lòng đã muốn kinh khủng.”
Hoàn Nhan Nghệ nhìn nàng eo thon mông vểnh quỳ gối trước mặt mình, cặp màn thầu thõng xuống cực kì quyến rũ, khuôn mặt thanh thuần tủi thân lại đáng thương, mắt phượng vũ mị tràn ngập hơi nước.
Hắn đỏ mắt dùng sức xoa vυ' nàng, côn ŧᏂịŧ giữa hai chân đã sớm cứng ngắc.