Huấn Luyện

Chương 57: Bắn (H)

“Ưm… Phải... Không phải.”

Nam Cung Nguyệt bị nam nhân đùa bỡn như mưa rền gió dữ, thân thể động tình mềm oặt xuống. Nàng yếu ớt phủ nhận nhưng khuôn miệng nhỏ xinh lại ngăn không được tiếng rêи ɾỉ phát ra, nhũ tiêm cương cứng vừa tê vừa ngứa, tiểu tao huyệt càng khao khát lợi hại. Nàng đã nếm được tư vị của côn ŧᏂịŧ lớn, dù chỉ là ăn một đoạn nhỏ nhưng kɧoáı ©ảʍ kia cũng không thay thế được.

Hoàn Nhan Nghệ không vui nheo mắt lại, nắm ngực nàng xoay lại phía mình.

Nam Cung Nguyệt bị bịt mắt đối diện thân thể cường tráng của nam nhân, tuy rằng không nhìn thấy nhưng lại cảm giác bàn tay to của hắn trượt từ phía sau lưng đến mông… Sau đó đi thẳng xuống, nắm lấy chân nàng rồi dùng sức.

“A!”

Nàng sợ hãi kêu lên, cả người ngã vào trong l*иg ngực hắn, gò bồng mềm mại đập mạnh vào l*иg ngực rắn chắc, hai chân kẹp chặt côn ŧᏂịŧ lớn vừa cứng vừa nóng, dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu tao huyệt đều chảy lên trên thân gậy.

Nam Cung Nguyệt sợ hãi, không dám làm một cử động nhỏ nào, dùng tay ôm chặt lưng hắn.

Ngay sau đó, côn ŧᏂịŧ thô to đâm vào nơi giữa hai chân nàng, kɧoáı ©ảʍ như bị điện giật thổi quét khắp toàn thân. Nếu nàng không bị bịt mắt là có thể thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hoàn Nhan Nghệ ửng hồng, đôi mắt hắn đỏ lên nhìn chằm chằm thủ cung sa trên cánh tay non mịn của nàng.

“Ưm… Không được… A! Không… Ưm…”

Tiểu tao huyệt bị côn ŧᏂịŧ cọ xát cực kì thoải mái, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt lại khiến Nam Cung Nguyệt sinh ra cảm giác xấu hổ mãnh liệt.

Nàng là Á Thánh Nữ của Nam Cung gia tộc, từ nhỏ đã bị tộc quy trói buộc chặt chẽ. Dù yêu Hoàn Nhan Nghệ sâu đậm, nhưng trước khi danh chính ngôn thuận kết hôn thì cũng không thể lướt qua Lôi Trì nửa bước, chứ đừng nói ban ngày ban mặt bị nam nhân chơi ngực, giữa hai chân còn kẹp côn ŧᏂịŧ lớn vừa thô vừa cứng.

“Không được mà ngươi còn tao như vậy? Có muốn để mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ của ngươi không?”

Hoàn Nhan Nghệ khàn khàn trào phúng, côn ŧᏂịŧ lớn không ngừng cọ xát giữa hai chân nàng, ngón tay bên dưới thỉnh thoảng xoa bóp tiểu âm đế.

“Đừng mà, a a a…”

Mới đầu Nam Cung Nguyệt còn lắc đầu, vô lực giãy giụa kháng cự, nhưng sau đó sức lực giãy giụa cũng không còn, nàng bị nam nhân đùa bỡn, phát ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều liên tục.

Không biết qua bao lâu Hoàn Nhan Nghệ mới bóp chặt eo nàng, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đặc đυ.c lên bờ mông tuyết trắng của nàng.

Chờ đến khi Nam Cung Nguyệt tỉnh lại lần nữa thì thấy bản thân đã ở trong nhuyễn kiệu đẹp đẽ quý giá, bên cạnh đã không còn một ai. Thân thể nàng đã được người lau sạch, lại mặc y phục của Thánh Nữ như bình thường.

Nhưng… nhưng là…

Nam Cung Nguyệt chỉ cảm thấy giữa hai chân có gì đó không đúng, ấy vậy mà lại có một sợi dây thừng dày nửa tấc lọt ở giữa hai mảnh cánh hoa, đang cọ xát vào huyệt khẩu.

Dưới bạch y đoan trang thánh khiết lại bị trói buộc đầy tình thú như thế. Mặc dù có qυầи ɭóŧ che đi, không ai nhìn ra được nhưng Nam Cung Nguyệt vẫn thấy xấu hổ cực kỳ.

“Ưm…”

Nhớ tới kɧoáı ©ảʍ lạ thường khi côn ŧᏂịŧ thô to của người nọ cọ xát vào nơi riêng tư, nàng bất giác ân ninh ra tiếng.