Nếu bây giờ nàng ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy đôi mắt Hoàn Nhan Nghệ nhiễm lửa tình, ngay cả giọng nói cũng khàn hơn không ít, nhưng Nam Cung Nguyệt tâm hoảng ý loạn rũ mắt, nghe được lời nói bá đạo của nam nhân thì càng xấu hổ mãnh liệt hơn.
Còn… Còn muốn tiếp tục?
Bây giờ nàng không thể đối mặt với hắn được, chỉ cần nhìn thấy mặt hắn là nàng sẽ không tự chủ được nhớ lại cảm giác tiểu huyệt ăn côn ŧᏂịŧ vừa rồi, còn có… kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kia.
Thân thể trần trụi của Nam Cung Nguyệt run rẩy, tiểu tao huyệt càng ướt hơn một ít.
Đúng lúc này, không biết Hoàn Nhan Nghệ lấy một miếng vải đen từ đâu ra, không nói gì mà che mắt nàng lại.
“Đừng… Hoàn Nhan Nghệ…”
Nàng không quen, nhịn không được khẽ hừ một tiếng.
Ngay sau đó lập tức cảm giác ngực bị nam nhân nắm chặt, côn ŧᏂịŧ vừa thô vừa cứng kề sát vào giữa hai bầu vυ', thọc vào rút ra thật mạnh.
Nam Cung Nguyệt chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ quen thuộc ập đến, vốn là việc xấu hổ khó làm nhưng giờ đây trong lòng nàng lại sinh ra một sự khát vọng.
“Ưm… A ha…”
Nam Cung Nguyệt híp mắt phượng, vô thức hừ nhẹ, mắt nàng không nhìn được nên thân thể lại càng thêm mẫn cảm. Tay nam nhân đặt trên da thịt non mềm của nàng, vuốt ve kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vết đỏ ái muội in xuống làn da trắng nõn, toàn thân đều bị hắn nếm sạch.
Côn ŧᏂịŧ lớn màu đỏ tím đang dùng sức lên xuống khe ngực nàng, thỉnh thoảng còn đυ.ng tới đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ của nàng.
“Tự giữ.”
Nghe được mệnh lệnh của nam nhân, nàng đã quên việc mình muốn chạy trốn, ngoan ngoãn giữ lấy bộ ngực vểnh cao kẹp lộng côn ŧᏂịŧ của hắn.
Hoàn Nhan Nghệ thấy nàng chủ động thuận theo, hắn nheo mắt lại, trong mắt tràn đầy sắc dục.
Côn ŧᏂịŧ cắm thật mạnh vào ngực nhũ của nàng, hắn vươn tay ra kéo nụ đào mẫn cảm của nàng, một tay khác thì chui vào tao huyệt ướt đẫm của nàng.
Dược tính trước đó hạ còn lại một ít, xuân dược làm Nam Cung Nguyệt quên mất rụt rè, nàng tao lãng thuận theo lắc eo nhỏ, phối hợp ngón tay thon dài của nam nhân ra vào tiểu tao huyệt, nâng ngực tiếp thu hắn dốc sức yêu thương.