Huấn Luyện

Chương 54: Kẹp lộng (H)

"Vâng, chủ thượng.”

Kim Diệu không hề hay biết sau tấm bình phong là Nam Cung Thánh Nữ của Liên Minh Bắc Bộ trần như nhộng đang nâng ngực, bị chủ thượng hoàn mỹ như thần của hắn dâʍ ɭσạи. Hắn cung kính hành lễ, sau đó lui xuống.

“Nam Cung Nguyệt, ngươi đứng lên."

Hoàn Nhan Nghệ nắm lấy vòng eo tế nhuyễn của nàng, giọng hắn cũng trở nên ám ách mà ẩn nhẫn.

"Muốn... Nghệ ca ca... A...”

Nam Cung Nguyệt lại mị nhãn mê ly nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, lún sâu vào trong nɧu͙© ɖu͙© hơn.

Nàng xoắn eo nhỏ cọ xát lung tung, tiểu tao huyệt ướt đẫm vội vã ăn côn ŧᏂịŧ lớn đằng trước.

“A ha…"

Đại qυყ đầυ cắm vào huyệt khẩu nho nhỏ, thân thể hai người đều chấn động, kɧoáı ©ảʍ giống như bị điện giật ập đến làm khuôn mặt ửng hồng của Nam Cung Nguyệt nhiều thêm một sự mê say.

Sướиɠ... Thật thoải mái.

Nàng được lợi nên càng thêm vặn vẹo vòng eo tao lãng, vội vàng muốn ăn cự vật nóng bỏng kia.

Tiểu da^ʍ phụ dâʍ đãиɠ này!

Hoàn Nhan Nghệ cắn răng nhìn nàng uốn éo eo nhỏ, qυყ đầυ như bị cái miệng nhỏ hút lấy, côn ŧᏂịŧ thô to càng cương càng nóng, vậy mà nàng còn liều lĩnh lắc mông, muốn ngồi xuống.

Hắn nhấp môi mỏng, mạnh mẽ ôm cả người nàng lên.

Nam Cung Nguyệt chỉ cảm thấy vòng eo bị nam nhân ấn bá đạo, kɧoáı ©ảʍ như sóng nhiệt rút đi, nàng thấy mất mát nên vội vàng giãy giụa.

"Nghệ ca ca…"

Nàng khóc, vô thức hờn dỗi, giọt lệ động tình tràn ra khỏi mắt phượng, nhìn qua mê loạn lại đáng thương yêu mị cực kỳ.

Hoàn Nhan Nghệ chỉ nhìn thoáng qua rồi rũ mắt xuống, hắn cầm lấy một bình dược màu xanh lục trên bàn gỗ cho nàng ngửi.

Nam Cung Nguyệt ngửi được một mùi thuốc lành lạnh, vẻ mặt nàng thanh tỉnh hơn chút nhưng vẫn nhớ rõ rành mạch những việc vừa rồi mới làm. Nàng há to miệng, khuôn mặt ửng đỏ cực kỳ xấu hổ.

Vừa... Vừa nãy nàng lại làm chuyện đó, nhào vào người Hoàn Nhan Nghệ cực kì phóng đãng, thậm chí còn chủ động ăn cự vật nóng bỏng dọa người kia. Nghĩ đến đây, Nam Cung Nguyệt xấu hổ đến mức hận không thể tìm một khe đất chui vào, cái cổ tuyết trắng cũng nhiễm màu hồng.

“Tỉnh?”

Hoàn Nhan Nghệ nhăn mày, nhàn nhạt quét nàng một cái.

Nam Cung Nguyệt cúi đầu, tuyệt nhiên không dám nhìn hắn, thân thể tuyết trắng vặn vẹo không được tự nhiên.

“Tỉnh thì tiếp tục.”