“Yên tâm đi. Ngươi có lẳиɠ ɭơ thế nào thì ta cũng sẽ không làm ngươi.”
Hoàn Nhan Nghệ thấy sự sợ hãi trong mắt phượng hẹp dài của nàng, bỗng nhiên hắn cúi người tới gần, chậm rãi nói.
“Ta đã sớm nói rồi, ta sẽ không muốn loại nữ nhân có hôn ước, không sạch sẽ như ngươi.”
Giọng hắn lãnh trầm lại đạm mạc tựa như hàn băng vĩnh cửu làm nội tâm Nam Quan Nguyệt rét run. Rõ ràng nàng không muốn bị hắn khinh nhờn, nhưng nghe được lời như vậy, nàng vẫn cảm thấy đau khổ ập đến như sóng cuộn biển gầm.
Nàng và Nghiêu ca ca có một hôn ước thiên hạ đều biết, nàng là nữ nhân không sạch sẽ… Nam Cung Nguyệt nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót tê tái.
Sau khi sự kiện năm đó xảy ra, cho dù gặp hắn một lần thì nàng cũng trộm thấy hạnh phúc. Ấy thế nhưng sau khi nàng gặp hắn, nàng lại sinh ra si tâm vọng tưởng không nên có.
“Khóc cái gì?”
Hắn không có chơi nàng, vậy nàng còn tủi thân khóc lóc làm gì?
Hoàn Nhan Nghệ nhíu mày, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ không vui. Đang phát tiết mà nữ nhân này đột nhiên khóc, rõ ràng tiểu tao huyệt của nàng còn ướt dầm dề, mị thịt vẫn siết chặt ngón tay hắn.
Nam Cung Nguyệt nghe được lời hắn nói mới hậu tri hậu giác phát hiện thế nhưng mình đã khóc, mắt phượng hẹp dài rơi lệ càng làm khuôn mặt nhỏ nhu nhược động lòng người hơn nữa.
Hoàn Nhan Nghệ nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, trái lại lại có hứng thú khác.
Nam Cung Nguyệt cũng không biết mình sẽ sống qua đêm nay thế nào, bàn tay nhỏ trắng nõn vuốt côn ŧᏂịŧ lớn nóng bỏng lên xuống, càng sờ thân thể càng khó chịu.
Không biết qua bao lâu, nàng mới cảm giác được trên ngực và mặt truyền đến một cảm giác ấm nóng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun lên thân thể nàng, thậm chí còn có một ít rơi xuống cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên.
Nam Cung Nguyệt cảm giác côn ŧᏂịŧ trong tay mềm xuống, mùi tanh nhàn nhạt trong miệng làm khuôn mặt nàng nóng như thiêu đốt.
Nàng không chút nghĩ ngợi đứng dậy, lắc mình một cái trốn vào trong góc, lấy y phục từ Linh Khí trữ vật ra thay cực nhanh rồi sau đó vội vàng rời đi, chẳng dám quay đầu lại.
Hoàn Nhan Nghệ nhìn bóng lưng nàng chạy trốn, nhăn mày lại, côn ŧᏂịŧ vừa mới mềm xuống, giờ phút này lại cương cứng, phồng to lên.
Nhưng sắc mặt hắn trước sau lạnh lùng, không có gọi Nam Cung Nguyệt.
…
Một tháng sau đó, mỗi lần Nam Cung Nguyệt tới giúp hắn xử lý vết thương Tỏa Hồn Đinh thì cũng chậm rãi truyền linh lực trong Tỏa Hồn Thạch vào người hắn.
Lần nào Hoàn Nhan Nghệ cũng sẽ xé y phục của nàng, đè thân thể non mịn của nàng dưới thân, tùy ý đùa bỡn.
“Dùng nó.”
Hôm nay, ánh mắt hắn rơi vào trên bầu ngực đẫy đà lại mềm mại của nàng, nhàn nhạt ra hiệu.
Đây là có ý gì?
Bảo nàng dùng ngực kẹp côn ŧᏂịŧ ư?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt thanh thuần của Nam Cung Nguyệt đỏ như máu. Này… Sao lại có thể như vậy được!