"... Hoàn Nhan Nghệ... Cái gì?”
Nam Cung Nguyệt chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ thô to trong tay càng ngày càng nóng, nóng đến nỗi nàng hoảng loạn không biết làm sao. Nàng cắn môi dưới, mặt đỏ tai hồng, thật lâu sau mới tìm về được chút thần trí.
Đôi tay nam nhân còn đang tùy ý đùa bỡn trên người nàng, bộ ngực đầy đặn vυ', bờ lưng tuyết trắng, vòng eo mềm mại và cả mông nhỏ vểnh cao đều bị hắn sờ soạng sạch sẽ.
Y phục trên người Nam Cung Nguyệt cũng càng ngày càng ít, ban đầu còn miễn cưỡng che được đùi và mông, giờ thì chẳng che được gì cả, âm mao không nhiều lắm giữa hai chân và nhục huyệt chảy nước đều lộ ra.
"Không phải trăm phương nghìn kế muốn quấn lấy ta à? Tiểu tao hóa?”
Đôi mắt Hoàn Nhan Nghệ nửa khép, đứng trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ ửng đỏ mê người của nàng. Giọng nam nhân bình tĩnh mà thong dong, nếu không thấy côn ŧᏂịŧ cực cương kia thì chỉ sợ sẽ không nhìn ra hắn đang chìm trong cảm xúc mãnh liệt.
"Không phải... Ta..."
Nam Cung Nguyệt nghe hắn nói thế, chỉ cảm thấy xấu hổ lúng túng cực kì, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Ấy vậy nhưng mật huyệt lại càng ướt...
“Bây giờ ta sẽ thành toàn ngươi!”
Hoàn Nhan Nghệ căn bản không cho nàng cơ hội nói chuyện, ngón tay trượt theo bụng nhỏ bằng phẳng của nàng, chui vào tao huyệt nhỏ hẹp.
A, a ha...
Tao huyệt ướt đẫm bị hai ngón tay chui thẳng vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ và kɧoáı ©ảʍ đột nhiên ập đến khiến vòng eo Nam Cung Nguyệt mềm nhũn xuống, suýt chút nữa bàn tay trắng nõn của nàng cũng không cầm được côn ŧᏂịŧ thô to kia.
“Làm không xong thì đừng mơ trở về.”
Ánh mắt Hoàn Nhan Nghệ ám trầm, môi mỏng vẫn nói lời bá đạo lạnh nhạt. Nam Cung Nguyệt nghe được lời này, đầu quả tim run lên thật mạnh.
Trước giờ nàng đâu biết làm cách nào để lấy lòng nam nhân, chỉ biết dùng hai tay nắm côn ŧᏂịŧ chuyển động lên xuống qua loa. Rốt cuộc phải thế nào mới xem như "làm xong"?
Nội tâm Nam Cung Nguyệt xấu hổ cực kỳ, nàng lại không muốn mở miệng hỏi hắn nên chỉ có thể tiếp tục kiên trì....