Nàng mơ ác mộng tám năm, mãi đến khi nhìn thấy hắn thì rốt cục mới không tan nát cõi lòng, mất hồn nữa.
Bàn tay nhỏ bé che lấy trán, thân thể mảnh khảnh của nàng lao đi cực nhanh.
"Nam Cung Nguyệt, giao Tỏa Hồn Thạch ra!"
Sao Công Tôn Lung Yên lại để cho nàng đi qua dễ dàng được, cổ tay tinh tế vừa chuyển, nàng ra tay nhanh như chớp.
Nam Cung Nguyệt không nói một lời, chỉ giơ tay lên, ống tay áo tuyết trắng nhẹ nhàng bay lượn mang theo lực lượng vô hình rất mạnh, đối mặt với pháp quyết của Công Tôn Lung Yên.
"Ta có thể giao Tỏa Hồn Thạch ra."
Cứ thế, thoáng chốc bóng dáng mảnh khảnh của Nam Cung Nguyệt đã bay vυ't đến trong phòng.
Cặp mắt phượng của nàng thấy được Hoàn Nhan Nghệ chỉ mặc tiết khố, thân thể lộ ra.
Bởi vì lời Nam Cung Nguyệt nói..., Công Tôn Lung Yên tạm dừng thế công lại một lát.
"Chẳng qua, chuyện kế tiếp phải giao cho ta."
Nam Cung Nguyệt cứ đứng đó nhìn sườn mặt hắn gầy yếu tuấn mỹ, đạm nhạt nói ra.
"Không được. Lang Yên, mau rút cây Tỏa Hồn Đinh sau cùng ra."
Hoàn Nhan Nghệ nhìn khuôn mặt nhỏ của Nam Cung Nguyệt, ánh mắt hiện lên một tia ưu tư, sau đó hắn lạnh lùng nói một câu, dứt khoát nhìn về phía Công Tôn Lung Yên.
"Hoàn Nhan Nghệ! Giao cho ta, được không?"
Nam Cung Nguyệt sốt ruột, nàng bất chấp những thứ khác, chìa tay ra kéo cánh tay của hắn
Ngay thời khắc chạm vào hắn, khuôn mặt lạnh lùng của nàng ửng hồng.
Phượng mâu xinh đẹp nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn thân thể hắn bị máu nhuộm đỏ, nhìn chín chín 81 mốt miệng vết thương trên người hắn. Ánh mắt nàng rất sâu, hình như hơi ngẩn ngơ.
Hoàn Nhan Nghệ nhìn vẻ mặt của nàng, hắn chỉ cảm thấy ngực càng ngày càng phiền chán, ánh mắt cũng trở nên lạnh như băng.
Xa cách mười ba năm, giờ nàng bày ra dáng vẻ rất quan tâm này cho ai xem?
Công Tôn Lung Yên cũng nói nàng chưa dứt tình với hắn.
Nhưng sao hắn lại nhìn không ra nàng có dư tình chưa dứt gì?
Nam Cung Nguyệt chỉ ở một giây, thân thể mảnh khảnh chợt lóe cực nhanh, bàn tay trắng nõn khẽ giơ lên, một tia sáng trắng bắn ra.