Huấn Luyện

Chương 40: Để ý

"Ta giúp ngươi bỏ 79 cây Tỏa Hồn Đinh rồi, còn sót lại hay cây sau cùng… ngươi cảm thấy muốn để lại một cây không? Như thế, sau này lấy được Tỏa Hồn Thạch trong tay Nam Cung Nguyệt thì ngươi vẫn có thể thu lại toàn bộ linh lực."

Công Tôn Lung Yên nhìn thân thể lõα ɭồ của Hoàn Nhan Nghệ, mắt đẹp lưu chuyển linh động, nói ra từng chữ.

Theo Tỏa Hồn Đinh được rút ra, khí tức cơ thể hắn đã từ từ trở nên mạnh mẽ, cốt cách huyết nhục cũng từ từ khôi phục. Trong quá trình này có sự đau đớn cực lớn, có điều Công Tôn Lung Yên biết Hoàn Nhan Nghệ cũng không coi nó vào đâu.

"Không cần."

Ánh mắt Hoàn Nhan Nghệ đạm mạc, môi mỏng băng lãnh nói ra một câu.

"Nhưng những linh lực này là mười ba năm qua ngươi liều mạng mới tích lũy... A, có người quen cũ đến đây kìa. Xem ra có vẻ Nam Cung Nguyệt vẫn còn dư tình chưa dứt với ngươi."

Công Tôn Lung Yên nhìn gò má lạnh băng của hắn, còn muốn nói thêm nhưng lại đột nhiên cảm thấy một khí tức quen thuộc.

Nghe được tên Nam Cung Nguyệt, ánh mắt Hoàn Nhan Nghệ khẽ động.

Dư tình?

Hắn châm chọc cong khóe môi lên.

"Nếu nàng đến đây, vậy tất nhiên cũng biết ngươi ở đây nhổ Tỏa Hồn Đinh. Ta đi tìm nàng lấy Tỏa Hồn Thạch, đây là cơ hội rất tốt để lấy được nó."

Công Tôn Lung Yên nheo mắt đẹp lại, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ của nàng hiện lên chút hào hứng, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vươn lên, một cây Tỏa Hồn Đinh bị rút ra.

Trên thân thể cốt nhục của Hoàn Nhan Nghệ chỉ còn lại có một cây Tỏa Hồn Đinh sau cùng. Nghe được lời nàng nói…, Hoàn Nhan Nghệ nhíu mày, vốn muốn ngăn cản nhưng hắn cũng biết Công Tôn Lung Yên là đối thủ cạnh tranh nhiều năm của Nam Cung Nguyệt, lần này nàng muốn ra tay cũng không hoàn toàn là vì hắn.

Chỉ khi hắn khôi phục tốt hơn thì mới có thể tạo ra phiền toái lớn hơn nữa cho Hoàn Nhan gia tộc và Nam Cung gia tộc. Còn bây giờ, thực lực của hắn mới vừa khôi phục nên thật ra cũng không ngăn cản được hai nữ nhân này.

Hắn hơi nhếch môi, không nói gì.

Nam Cung Nguyệt kinh ngạc đứng ở ngoài phòng, nàng biết hắn đang ở bên trong, nàng cũng biết Công Tôn Lung Yên cũng ở bên trong.

Nàng cầm Tỏa Hồn Thạch trong tay, biết rất rõ hắn đang ở bên trong nhưng lại không dám đi vào.

"Nam Cung Nguyệt, giao Tỏa Hồn Thạch ra đây."

Công Tôn Lung Yên cười yêu kiều, vươn bàn tay trắng nõn ra với Nam Cung Nguyệt, nói nhẹ nhàng.

Nam Cung Nguyệt nhìn nàng, chỉ chú ý tới máu trên tay áo nàng. Máu đó… là của Hoàn Nhan Nghệ.

Nam Cung Nguyệt không khỏi cau mày, cảnh tượng ác mộng quanh quẩn tám năm lại xuất hiện lần nữa.

Bỗng nhiên Nam Cung Nguyệt không do dự nữa, nàng đi thẳng vào trong phòng.

Nàng muốn gặp hắn!