Tô Nghệ vẫn lạnh nhạt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng, ánh mắt giá rét, tuấn nhan tinh xảo không hề động dung, chỉ có lạnh như băng.
"Nam Cung Nguyệt, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn thông minh lanh lợi như trước đây nhỉ?"
Đúng lúc này, một tiếng nói dịu dàng như nước vang lên từ trong góc âm u của phòng ngủ, ngay sau đó, một hình bóng tím nhạt nhỏ nhắn mềm mại bay vυ't đến.
Một nữ tử băng thanh ngọc cốt xinh đẹp xuất hiện bên người Tô Nghệ. Mặt mũi nàng tú lệ, chân trần tóc đen, sóng mắt lưu chuyển tạo nên vẻ linh động giảo hoạt không nói nên lời, giống như tinh linh mảnh mai toát ra trong bóng đêm.
Công Tôn Lung Yên! Vậy mà là nàng.
Nam Cung Nguyệt nhìn Công Tôn Lung Yên tươi cười tiến tới bên cạnh Hoàn Nhan Nghệ, hắn cũng không ngăn cản, hai người có vẻ rất thân quen.
"Thế nào? Gặp người quen cũ sao không chào hỏi vậy hả Nam Cung Nguyệt?"
Công Tôn Lung Yên thấy sắc mặt Nam Cung Nguyệt tái nhợt, nụ cười trên môi càng thêm sáng lạn.
Công Tôn Lung Yên là Á Thánh Nữ của Công Tôn gia tộc ở Liên Minh Nam Bộ, vì tranh đoạt vị trí Hiên Viên Thánh Nữ với Nam Cung Nguyệt mà cả hai đã tỷ thí với nhau hơn mười năm. Hai người bọn họ đã định là địch nhân, nhưng cũng là người hiểu rõ đối phương nhất.
Lúc này, Công Tôn gia tộc của Liên Minh Nam Bộ cũng phái trưởng lão Công Tôn Ưởng đi sứ Liên Minh Đông Bộ, Công Tôn Lung Yên là Á Thánh Nữ nên tới cũng không kỳ quái.
Nhưng điều khiến cho Nam Cung Nguyệt kinh hãi gần chết là Công Tôn Lung Yên và Hoàn Nhan Nghệ rất quen thuộc nhau.
Chẳng lẽ. . . .