Lúc trước nàng trộm đổi Thuật Tỏa Hồn thành Thuật Luyện Hồn là vì nghĩ, có lẽ ngày nào đó có thể giúp hắn khôi phục thực lực lần nữa. Mặc dù cơ hội này cũng không lớn nhưng để lại một đường lui luôn là tốt, không nghĩ tới mười ba năm sau, vậy mà nàng thực sự chờ được nó.
Chỉ là trong lòng Nam Cung Nguyệt quá rõ sự căm hận của hắn. Nếu khôi phục thực lực, chỉ sợ hắn không chỉ không thu tay lại mà còn trợ hắn trả thù như hổ thêm cánh.
Nàng vẫn luôn do dự, rất muốn giúp hắn khôi phục nhưng rồi lại sợ hắn sẽ đi lên con đường kia. Loại do dự này đã tra tấn nàng cả ngày, nhưng chuyện tới nước này, nàng cũng không còn lợi thế nào khác để đàm phán với hắn. Hơn nữa, từ tận đáy lòng, nàng cũng hy vọng hắn có thể khôi phục bộ dạng trước kia.
Sử dụng Thuật Luyện Hồn là cố ý tích tụ toàn bộ tu vi nhiều năm qua của hắn lại. Ngày khôi phục, không chỉ có thể trở về đỉnh phong mà càng có thể đột phá thời kì toàn thịnh.
Tô Nghệ cứ thế lạnh lùng nhìn nàng, khóe môi mím chặt, không nói lời nào, đáy mắt chỉ có trào phúng.
Nàng cho rằng bây giờ nàng đi đến trước mặt hắn nói muốn để hắn khôi phục, là hắn có thể xóa bỏ toàn bộ chuyện cũ năm xưa? Nếu không phải hắn nói trả thù, chắc nàng sẽ không nói ra việc bí ẩn này nhỉ?
Gần bảy năm qua, tổng cộng nàng gặp hắn sáu lần. Có ba lần là gặp trong ba ngày sau việc năm đó, còn ba lần khác là gặp lại sau bảy năm.
Bảy năm cũng không phải một quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng trước giờ nàng lại chưa từng nhắc tới Thuật Luyện Hồn với hắn, càng chưa từng nói muốn giúp hắn trừ bỏ Tỏa Hồn Đinh. Nhưng hiện tại, khi nghe được hắn muốn ra tay với Nam Cung gia tộc và Hoàn Nhan gia tộc thì nàng lập tức luống cuống, thậm chí còn bày ra lợi thế trong tay.
Nam Cung Nguyệt, trong miệng ngươi từng có lời nào là thật lòng chưa?