Huấn Luyện

Chương 27: Đau lòng

Sau khi Nam Cung Nguyệt trở về từ Bách Lý Phủ thì vẫn luôn ở trong phòng, chỉ cần nghĩ đến những lời Hoàn Nhan Nghệ đã nói thì nàng lại cảm thấy ngực mình cực kì đau đớn.

Đúng vậy, từ khi nào nàng đã biến thành loại người đó?

Nàng là Á Thánh Nữ của Nam Cung gia, gánh vác trách nhiệm và vinh quang của gia tộc.Từ khi nào nàng đã biến thành loại người không biết xấu hổ vậy?

Nhớ lại ánh mắt lúc ấy hắn nhìn nàng, lạnh băng lại trào phúng, thậm chí còn hàm chứa… kinh ngạc. Ngực Nam Cung Nguyệt quặn đau, sắc môi nàng cực kì tái nhợt, nàng cười tự giễu, duỗi tay lau đi một giọt nước mắt trên má.

"Nguyệt Nhi.”

Nàng đang chuẩn bị đi rửa mặt chải đầu, lúc này ngoài phòng lại có tiếng Hoàn Nhan Nghiêu truyền đến.

”Linh Nương, nói hắn ta đang nghỉ ngơi.”

Nam Cung Nguyệt nghĩ đến bộ dạng hiện tại của mình nên gọi Linh Nương tới, nhẹ nhàng phân phó một câu. Linh Nương không nói gì, chỉ gật đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Khuya hôm qua tiểu thư đi ra ngoài, sáng sớm mới trở về. Sau khi trở về thì y như tượng gỗ mất hồn, đứng yên trong phòng, im lặng rơi lệ.

Dáng vẻ mất hồn của tiểu thư khiến nàng sợ hãi. Nhiều năm rồi, thậm chí sau khi đã trải qua sự kiện mười ba năm trước, nàng chưa từng thấy tiểu thư rơi nước mắt.

"Nghiêu thiếu gia, tiểu thư hơi mệt...."

Linh Nương mở cửa phòng ra, thấy khuôn mặt ấm áp tuấn dật của Hoàn Nhan Nghiêu, vẻ mặt nàng không khỏi dịu dàng vài phần. Nàng khẽ mở môi đỏ, nói nhẹ nhàng.

"Cút ra!”

Sắc mặt Hoàn Nhan Nghiêu âm trầm dọa người, tay hắn dùng sức đẩy cửa ra, bước vào.

"Nam Cung Nguyệt.”

Hắn xông thẳng tới trước mặt Nam Cung Nguyệt. Nàng mới vừa cởϊ áσ ngoài, lộ ra nửa bả vai tuyết trắng thì hắn đã xông vào.

“Nguyệt Nhi...”

Hắn thấy nàng từ từ kéo quần áo lên, vai ngọc tuyết trắng chỉ thoảng qua trước mắt hắn.